Sergio Ramos: Ngọn lửa khát khao luôn rực cháy

Sergio Ramos là một con quái vật. Không ai có thể phủ nhận sự thật đó. Sergio, nếu anh đã nhìn thấy bài viết này và vừa đọc xong câu mở bài trên, thì đừng hiểu nhầm nhé, ý của tôi là theo hướng ca ngợi. Hoàn toàn không phải một câu phỉ báng hay thiếu tôn trọng. 

Nhưng sự thật vẫn là sự thật.

Chúng ta đang sống trong một thời đại mà các cầu thủ sẽ phải thở hổn hển ngay khi được nghỉ ngơi, đồng thời áp dụng mọi phương pháp khả thi để cơ thể đã cạn kiện sức lực của họ có thể hồi phục. Không chỉ vậy, còn phải cần đến những khoảng thời gian tạm ngừng khỏi cái vòng luẩn quẩn vô tận và đầy khắc nghiệt: Tập luyện, chuẩn bị tinh thần, thi đấu, hồi sức, tập luyện, chuẩn bị tinh thần, thi đấu, v.v. để các cầu thủ sáng tạo có thể khôi phục lại sự nhạy bén của bản năng, ngọn lửa cảm hứng và sự táo bạo. Tất cả đều lo sợ rằng thứ ánh sáng rực rỡ của nhãn quan và óc sáng tạo xuất chúng mà họ sở hữu sẽ bị dập tắt bởi sự mệt mỏi.

Những bằng chứng cho thấy chúng ta đang vắt kiệt các cầu thủ bóng đá ưu tú đến mức vượt ngoài sức chịu đựng của họ không chỉ đang hiện hữu rất rõ, mà còn như thể đang gào lên “Tại sao các người không quan tâm ?”. Trong những ngày gần đây, đã có không ít lời nhắc nhở về vấn đề này xuất hiện – nhưng sẽ đều trở nên vô ích, tôi chắc chắn là vậy.

Kevin De Bruyne, 29 tuổi, một “gã trai mới lớn” khi so sánh với “lão tướng” khét tiếng Ramos (34 tuổi), đã đưa ra lời cảnh báo: “Tôi đã thi đấu đến kiệt sức trong 2 năm qua, nhưng chẳng ai thèm quan tâm đến điều đó. Đôi khi chuyện này khiến tôi lo lắng. Cơ thể bạn đang kêu gào rằng nó cần được nghỉ ngơi, nhưng chẳng một ai quan tâm đến điều đó.”

Sau chiến thắng đầy chật vật với tỷ số 1-0 của đội tuyển Tây Ban Nha trước Thụy Sĩ, trung vệ 23 tuổi Paul Torres thừa nhận rằng các cầu thủ đã cảm thấy vô cùng căng thẳng và mệt mỏi với việc lịch trình thi đấu 1 tuần 3 trận cho các câu lạc bộ của họ đã được tiếp nối bằng một trận giao hữu diễn ra vào giữa tuần với Bồ Đào Nha và sau đó là cuộc chạm trán với một Thụy Sĩ đầy kỷ luật, sung mãn và pressing quyết liệt. Kế tiếp là một chuyến đi dài 7.600km đến Kiev để đối đầu với Ukraine.

Thực sự là một lịch trình quá khủng khiếp.

Đến lúc này, hãy đề cập một chút về Arsène Wenger. Trong một cuộc phỏng vấn gần đây với The Guardian, khi trả lời những câu hỏi thuộc chuyên mục “You Ask The Questions”, vị danh nhân đầy uyên bác người Pháp đã nhận định rằng “thứ tiếp theo sẽ thay đổi thế giới bóng đá chính là khoa học thần kinh.” Tại sao ông lại nghĩ như vậy ? Theo quan điểm của Wenger, “Bởi vì chúng ta đang ở giai đoạn cuối của quá trình cải thiện tốc độ thể chất.”

Lời khẳng định trên cho thấy, một trong những nhà cầm quân kiệt xuất nhất và góp công rất lớn trong việc thay đổi môn thể thao vua – mở ra một kỷ nguyên hiện đại – cũng tin rằng, về mặt thể chất, thế giới bóng đá cấp cao đang hoạt động ở mức cực đại tuyệt đối. Giả sử đây là một chiếc ô tô, thì khi kim đồng hồ không ngừng chỉ vào “red zone”, bạn sẽ phải chạy chậm lại và tìm đến thợ cơ khí gần nhất.

Nhưng Ramos thì không như vậy.

Lời tuyên bố mà anh đã đưa ra về mục tiêu của mình, bất chấp bản thân sẽ bước sang tuổi 35 vào tháng Ba, là đóng vai trò đầu tàu của Tây Ban Nha tại European Championship vào mùa hè năm sau, làm điều tương tự tại Tokyo Olympic đã bị hoãn đến mùa thu năm 2021, và sau đó là mang băng đội trưởng của La Roja ở  Qatar World Cup vào năm 2022. Ngoài ra, một nhiệm vụ cũng quan trọng không kém, đó là truyền cảm hứng cho Real Madrid chinh phục thêm nhiều chức vô địch La Liga và Champions League khác.

Những mục tiêu đầy hoành tráng của hậu vệ lừng danh này cần được đặt vào bối cảnh cụ thể.

Đầu tiên: Tinh thần khát khao chinh phục những đỉnh cao luôn rực cháy một cách mạnh mẽ và sự bền bỉ đáng kinh ngạc của Ramos. Từ màn debut của anh cho đội tuyển Tây Ban Nha (ở tuổi 18, anh đã trở thành cầu thủ trẻ nhất có trận debut cho đội tuyển Tây Ban Nha sau 55 năm), trong số 17 cầu thủ được điền tên vào danh sách đội hình ngày hôm đó, chỉ còn Joaquin hiện tại vẫn đang là một cầu thủ chuyên nghiệp.

Cho đến trận đấu đầu tiên mà hậu vệ này chơi ở một kỳ World Cup: Tây Ban Nha đại thắng Ukraine với tỷ số 4-0 tại Đức. Trong số tất cả các cầu thủ góp mặt trong đội hình xuất phát và vào sân từ băng ghế dự bị vào buổi chiều hôm đó, ngoài Ramos ra, chỉ có duy nhất Cesc Fabregas là bám trụ được ở thế giới bóng đá đỉnh cao đến tận thời điểm này. Thậm chí ngay cả khi bạn xét đến đội hình xuất phát của trận chung kết cấp đội tuyển quốc gia đầu tiên mà anh giành chiến thắng – trận thắng 1-0 trước Đức tại Euro 2008 – chỉ có Ramos, Fabregas, David Silva và Andres Iniesta là vẫn còn thi đấu.

Và chủ đề về những chiếc cúp mà người đàn ông này đã nâng là rất quan trọng.

Ramos đã giành chức vô địch World Cup và hai chức vô địch European Championship trong màu áo đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha, lập nên nhiều kỷ lục, nhưng “nhiêu đó” vẫn chưa làm anh cảm thấy thỏa mãn. Trong khi nhiều đồng đội, những cầu thủ cực kỳ kiệt xuất vào các thời điểm vinh quang đó – Iniesta, Iker Casillas, David Villa, Jordi Alba, Pedro – đều đã dần dần chẳng còn hiện diện xung quanh anh nữa, ngọn lửa ý chí tranh đấu của Ramos vẫn đang cháy cực kỳ mạnh mẽ.

Xét về cấp độ câu lạc bộ, danh sách những danh hiệu mà hậu vệ người Tây Ban Nha đã đạt được là rất dài: Bốn lần đăng quang tại Champions League, 5 chức vô địch La Liga và một tủ trưng bày đầy những chiếc huy chương khác mà nhiều cầu thủ thậm chí còn chưa từng được … ngửi mùi.

Nhưng Ramos vẫn chưa thỏa mãn.

Giờ thì tiếp tục đưa câu chuyện quay trở lại với bóng đá cấp đội tuyển quốc gia và thứ lịch sử mà anh đã tạo nên ngoài những lần nâng cúp: Nếu bóng đá cấp đội tuyển quốc gia có thể diễn ra như kế hoạch đã định, thì đến Euro 2020, Ramos sẽ vượt qua Ahmed Hassan của Ai Cập, người đứng đầu trong danh sách những cầu thủ ra sân nhiều nhất cho đội tuyển quốc gia với 184 trận. Trong số những cầu thủ hiện đang thuộc top 10, chỉ có duy nhất một người (Claudio Suarez của Mexico) là đạt được số trận của mình trong một khoảng thời gian ngắn hơn đội trưởng của Real Madrid.

Ramos, trong xuyên suốt sự nghiệp, chưa bao giờ khuất phục trước nỗi sợ chấn thương. Điều đó không có nghĩa là anh hoàn toàn miễn dịch với chúng – chỉ là anh rất mạnh mẽ. Ramos cũng chẳng bao giờ “kén chọn” trong việc thi đấu cho đội tuyển quốc gia. Nếu Tây Ban Nha cần anh, anh sẽ có mặt. Mệt mỏi? Cơ thể đang đau đớn? Chuyện gia đình? Cần nghỉ ngơi hồi sức để phục vụ cho câu lạc bộ? Không muốn tham gia những chuyến đi đến Quần đảo Faroe, Moscow hoặc Minsk? Nhưng cái cớ đó, theo Ramos, là dành cho bọn yếu đuối.

Đội trưởng của Real Madrid chính là cầu thủ giành được nhiều chiến thắng nhất mọi thời đại ở bóng đá cấp đội tuyển quốc gia, vượt qua người bạn thân và cũng là đồng đội của mình, Casillas, đồng thời, anh cũng đang là hậu vệ ghi được nhiều bàn thắng nhất trong lịch sử bóng đá cấp đội tuyển quốc gia.

Và Ramos vẫn chưa hề “chậm lại”.

Trong 2 năm qua, từ tuổi 32 đến 34, Ramos đã chơi đến 108 trận cho câu lạc bộ và đội tuyển quốc gia. Trong khoảng thời gian đó, cả Tây Ban Nha và Real Madrid đều phát triển sự phụ thuộc vào hậu vệ này một cách rất rõ rệt. Chuyện không chỉ đơn giản là Real Madrid không thể giành chiến thắng nếu thiếu anh, mà là họ sẽ mất đi sự máu lửa, tinh thần tranh đấu và sự tự tin khi vắng mặt người thủ lĩnh kiệt xuất của mình.

Hãy nhìn vào thất bại trước Manchester City trong trận lượt đi của vòng 16 đội Champions League mùa giải 2019/2020. Khi không có Ramos bên cạnh, Raphael Varane đã mắc phải những sai lầm khủng khiếp, và sau khi bị dẫn trước 2-1, Madrid hoàn toàn không thể hiện một chút sự táo bạo và ý chí chiến đấu nào – thứ tinh thần “cho đến khi những ánh đèn tại sân vận động hoàn toàn tắt đi, chúng ta vẫn chưa thua” mà Ramos chính là người trực tiếp dẫn dắt trên sân.

Bên cạnh đó, không thể không nhắc đến phong độ tuyệt vời của anh tại đấu trường quốc nội trên con đường tiến đến chức vô địch của Real Madrid sau khi La Liga được tái khởi động: 10 trận đấu, 9 chiến thắng, 1 trận hòa, và trong đó, trung vệ 34 tuổi có được 6 pha lập công – bao gồm những lần ghi bàn thắng duy nhất của trận đấu trong các chiến thắng liên tiếp trước Getafe và Athletic Club.

Cũng đừng quên đi những bàn thắng mang tính chất cực kỳ quan trọng của Ramos trong các trận chung kết Champions League. Trung vệ người Tây Ban Nha từng chia sẻ với nhà báo Graham Hunter rằng, vào thời điểm Real Madrid sắp sửa phải chấp nhận thất bại trước Atletico Madrid tại Lisbon vào năm 2014, anh đã nghĩ về người ông vừa qua đời của mình khi những phút cuối cùng của trận đấu trôi qua. Ramos tự nhủ với bản thân, “Mình không thể, mình sẽ không để trận đấu kết thúc như thế này.” Và anh đã làm được điều đó.

Kể từ ngày hôm ấy cho đến hiện tại, Madrid vẫn chưa thể tìm ra được bất cứ ai có khả năng tạo nên một thứ “hiệu ứng” tương tự như Ramos. Cristiano Ronaldo cũng là một cầu thủ mang tầm ảnh hưởng lớn không kém và sự ra đi của anh đã để lại một khoảng trống không dễ lấp đầy, nhưng nếu Ramos rời khỏi đội bóng hoàng gia Tây Ban Nha, việc tìm kiếm về một gương mặt thay thế tương đồng với anh – một sự kết hợp giữa tài năng phi thường, sức mạnh, kỹ thuật, cá tính và khát khao chiến thắng luôn rực cháy mạnh mẽ  – là cực kỳ, cực kỳ khó.

Vai trò và vị thế của trung vệ 34 tuổi đối với đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha cũng vậy. Trong 17 trận ra sân gần nhất cho đội tuyển quốc gia – hãy nhớ rằng chúng ta đang nói về một hậu vệ –  Ramos đã ghi đến 9 bàn. Không chỉ là một thủ lĩnh của hàng phòng ngự, anh còn là một trong những … cây săn bàn quan trọng nhất của La Roja.

Trong xuyên suốt sự nghiệp của mình, Ramos đã thực hiện 31 quả penalty và chỉ sút hỏng 3 lần. Ấn tượng hơn nữa, anh đã sút thành công đến 22 lần liên tiếp cho Real Madrid và đội tuyển Tây Ban Nha kể từ lần gần nhất sút hỏng. Ramos như thể một chiếc máy nhịp trên chấm phạt đền vậy.

Sergio Ramos là một “mạo hiểm gia” đích thực trong thế giới bóng đá, một gã tinh quái, một người đàn ông sống một cuộc đời luôn khao khát chinh phục những đỉnh cao; một người nhìn thấy những chân trời ở nơi mà người khác chỉ có thể nhìn thấy những bức tường và sự giới hạn; trước khi bước vào nghiệp bóng đá, anh đã thực sự mơ ước trở thành một đấu sĩ bò tót; một chiến binh luôn muốn giành chiến thắng; anh yêu việc luyện tập, thi đấu, và mọi cuộc tranh đấu liên quan đến bóng đá.

Gần đây, Ramos đã chia sẻ với UEFA rằng: “Tôi luôn tràn đầy động lực. Bạn phải ‘reset’ bản thân hàng năm và bắt đầu lại từ vạch xuất phát; nhờ đó, bạn sẽ luôn khát khao những chiến thắng, thèm muốn những danh hiệu, nhưng thể đó là những thứ hoàn toàn mới mẻ trong cuộc đời bạn. Tôi nghĩ rằng việc tiếp tục tận hưởng bóng đá theo cách đó là rất tốt, không nhìn về quá khứ, không suy nghĩ về những gì bạn đã làm được hay đạt được. Điều này sẽ mang đến cảm giác như thể vẫn còn cả một cuộc đời ở phía trước dù cho cơ thể đang cố gắng nói với bạn rằng nó đã chẳng còn sung sức nữa.”

“Về cơ bản, chỉ cần tôi vẫn còn tràn đầy cảm hứng, sự kiêu hãnh và khao khát, thì tôi sẽ tiếp tục xem kỳ World Cup tại Qatar là một đỉnh cao khác mình cần phải chinh phục. Tôi muốn thi đấu ở đó và tăng số lần khoác áo đội tuyển quốc gia của mình lên. Nếu tôi có thể đạt được cột mốc 200 trận ra sân cho Tây Ban Nha thì càng tốt.”

Rafa Nadal và Sergio Ramos là hai con người sinh ra cách nhau 2 tháng và 990km vào năm 1986, nhưng giống nhau như hai giọt nước: Cùng là người Tây Ban Nha, kiêu hãnh, nhiệt huyết, cảm hứng không bao giờ cạn, luôn tràn đầy động lực, có thể hoàn toàn làm ngơ trước những lời chỉ trích và những kẻ thích phán, ‘không phải lần này, hắn ta sẽ không thể …”

Họ là hai con quái vật đích thực của thế giới thể thao: Những người đàn ông đáng ngưỡng mộ, không thể phủ nhận tầm vóc và đồng thời là những ví dụ tiêu biểu giúp củng cố cho cái ý tưởng nhìn nhận thể thao như một phương tiện dùng để “test” các giới hạn của con người.

>> Xem thêm: Keohay – Kèo nhà cái bóng đá trực tuyến hôm nay

Bài viết cùng chuyên mục