Roy Keane: Gã du côn ở Old Trafford

Không còn gì phải bàn cãi, Roy Keane là một trong những đội trưởng thành công nhất lịch sử Premier League và Manchester United. Ông là một huyền thoại, nhưng là huyền thoại của những lằn ranh nhập nhoạng giữa sáng và tối, giữa trắng và đen.

Trong đường hầm của sân Highbury một ngày tháng 2 năm 2005, Roy Keane nói với trọng tài Graham Poll: “Ông bảo hắn ta ngậm cái miệng lại đi!”. Hình ảnh được phát sóng trực tiếp trên Sky Sports khiến tất cả đều bị cuốn vào vòng xoáy của tranh cãi. Keane buông một lời thách thức với Patrick Viera sau khi tuyển thủ Pháp có va chạm với Gary Neville. Suốt cả một thời kỳ, những cuộc đối đầu giữa Manchester United với Arsenal, giữa Sir Alex Ferguson với Arsene Wenger, giữa Keane và Viera đã trở thành biểu tượng kinh điển của Premier League.

Thủ quân của đội bóng là người đại diện cho ý chí của toàn bộ 11 cầu thủ trên sân, đại diện cho tinh thần của tập thể và là cánh tay mặt của HLV trưởng. Roy Keane là một người như thế. Những màn đối đầu, khẩu chiến, thậm chí là va chạm giữa ông với Viera là minh chứng cho hình ảnh một người không khoan nhượng, không sợ hãi và không biết cúi đầu.

Keane có khuôn mặt gợi ra hình ảnh về một gã đàn ông sắt đá, một thủ lĩnh thét ra lửa. Chính chúng định vị thương hiệu cá nhân về cựu tuyển thủ Ireland trong lòng các thế hệ khán giả. Sự nghiệp của ông gắn liền cùng Manchester United với 12 năm vinh quang. Ông là một huyền thoại của Manchester United. 469 trận đấu cho “Quỷ đỏ”, ghi 51 bàn thắng; giành 7 Premier League, 4 FA Cup và 1 Champions League; 2 lần là cầu thủ xuất sắc nhất năm của Manchester United; Cầu thủ xuất sắc nhất năm 2000 do FWA (Hiệp hội các cây bút bóng đá Anh) và PFA (Hiệp hội cầu thủ chuyên nghiệp Anh) bầu chọn là những con số biết nói.

Trong cuốn tự truyện đầu tiên mang tên “Managing My Life”, Sir Alex Ferguson đã hết lời ca ngợi màn trình diễn của Roy Keane trong trận bán kết lượt về Champions League 1998/1999 trên sân của Juventus – trận đấu mà danh thủ Ireland là người rút ngắn tỷ số cho Manchester United sau khi đội chủ nhà đã có 2 bàn dẫn trước. Nhà cầm quân người Scotland chia sẻ: “Đó là màn trình diễn rõ ràng nhất về sự xả thân mà tôi từng thấy trên sân bóng. Nghiền nát từng ngọn cỏ, thi đấu như thể thà chết vì kiệt sức còn hơn thua cuộc, cậu ấy truyền cảm hứng cho những người xung quanh. Tôi thấy thật vinh dự khi được làm việc với một cầu thủ xuất sắc như vậy”.

Bởi vậy Keane mới là đội trưởng của Man United. Người tiền nhiệm của ông – Eric Cantona – là một người ngang tàng, bất khuất. Những thủ quân trước đó của đội như Bryan Robson hay Steve Bruce đều là những cầu thủ thể hiện ý chí của “Quỷ đỏ” và Sir Alex. Paul Scholes chia sẻ trên FourFourTwo vào năm 2011 rằng Keane là một thủ lĩnh xuất sắc và anh từng vài lần bị số 16 một thời của Man United “sạc” trong phòng thay đồ nhưng điều đó chỉ càng khiến anh tập luyện chăm chỉ hơn.

Tuy nhiên, với Keane dường như luôn có lằn ranh của thiện và ác, của tình yêu và sự thù ghét. Ông là một nhà vô địch nhưng mang trong mình hình ảnh của một kẻ luôn muốn ăn thua đủ, trả thù theo những cách khắc nghiệt nhất. Ông là huyền thoại của Man United nhưng phải ra đi vì những tranh cãi với đội bóng. David Beckham cũng từng mâu thuẫn với Sir Alex, cũng đã rời Man United nhưng sau tất cả anh vẫn giữ mối quan hệ nồng ấm với nhà cầm quân người Scotland. Roy Keane thì khác. Đến nay đó vẫn là mối quan hệ chưa thể hàn gắn và thỉnh thoảng cựu trợ lý HLV tuyển Ireland vẫn chỉ trích người thầy cũ trên truyền hình.

Vào giai đoạn nửa cuối năm ngoái, khi cái tên Erling Haaland bắt đầu được cả thế giới chú ý, tất cả đều nhận ra chàng trai trẻ này chính là con trai của cựu tiền vệ Alfe-Inga Haaland, người từng bị Keane đạp gãy chân một cách rất ghê rợn. Nguyên do của hành động này xuất phát từ vài năm trước đó, ông bị đứt dây chằng sau một pha va chạm với Haaland “cha”. Keane nằm trên sân và phải nhận những lời cáo buộc từ Haaland rằng mình đang cố gắng ăn vạ.

4 năm sau, ông đáp trả lại người đồng nghiệp bằng một cú đạp đầy cay nghiệt với chủ ý rõ ràng là để triệt hạ. Roy Keane bị treo giò 5 trận và đóng phạt 150.000 bảng nhưng không hề hối hận. “Gieo gió thì ắt gặt bão. Hắn ta đã nhận phần thưởng xứng đáng”, đó là lời khẳng định của ông. Sự máu lửa của Keane để kích thích các đồng đội nhưng đôi khi ông để nó thiêu rụi chính mình. Bên trong Roy Keane là bóng hình của một con ngựa bất kham, một người luôn muốn chiến thắng và làm chủ.

Trong cuốn hồi ký thứ hai, Sir Alex nhận xét về cậu học trò cũ: “Roy cũng đã có những mâu thuẫn, những xích mích với người khác khi cố gắng áp đặt ý chí của mình lên đội bóng. Có lần khi tôi bước vào phòng thay đồ, Roy và Ruud van Nistelrooy đang xông vào tẩn nhau ở đó. Các cầu thủ khác phải rất cố gắng mới tách họ ra được. Ít nhất Van Nistelrooy có đủ dũng khí để đối đầu với Roy vì không phải ai cũng dám làm điều đó. Roy Keane là người dữ tợn, hung hãn, kiểu người khi nổi giận sẽ tấn công người khác”.

Keane không từ một ai để chỉ trích. Công kích đối thủ đã đành, ông chỉ trích cả các cổ động viên Manchester United: “Họ có một vài lon nước và cả những chiếc sandwich kẹp tôm nên không biết chuyện gì diễn ra trên sân đâu. Tôi còn nghĩ một vài người đến sân Old Trafford không thể đánh vần từ ‘bóng đá’ ấy chứ”. 

Nhắm vào khán giả chưa đủ, ông hướng mũi dùi vào chính các đồng đội ngay trên truyền thông. Khi Manchester United bị Bayer Leverkusen loại ở bán kết UEFA Champions League 2001/2002, Keane đổ lỗi thất bại cho sự sa sút phong độ của một vài người đồng đội, rằng họ “quên béng luôn trận đấu, đánh mất khát khao và chỉ tập trung vào nhà lầu, xe hơi và những chiếc đồng hồ Rolex”. 

Những điều ấy là những manh nha cho một sự đổ vỡ mà giọt nước làm tràn ly chính là khi ông chỉ trích, “lăng mạ” (như chính Sir Alex khẳng định) không thương tiếc Kieran Richardson, Darren Fletcher, Alan Smith, Rio Ferdinand, Edwin Van der Sar ngay trên kênh MUTV của CLB và kế đến là chính Alex Ferguson. Không lâu sau , Keane bị chấm dứt hợp đồng và khép lại một chương trong sự nghiệp theo cách không thể thảm hại hơn.

Một cú tắc bóng vừa đủ lực sẽ là mạnh mẽ và tinh tế. Nhưng chỉ cần thêm một chút lực, duỗi chân dài hơn một chút thì nó hoàn toàn có thể trở thành bạo lực. Một lời quát tháo, góp ý nếu vừa đủ sẽ là những lời hiệu triệu thúc đẩy tinh thần nhưng quá một chút có thể gây ra những mâu thuẫn. Roy Keane là như vậy. Không còn gì phải bàn cãi, ông là một trong những đội trưởng thành công nhất lịch sử Premier League và Manchester United. Ông là một huyền thoại, nhưng là huyền thoại của những lằn ranh nhập nhoạng giữa sáng và tối, giữa trắng và đen.

Bài viết cùng chuyên mục