Luka Modric: Đứa trẻ lớn lên trong chiến tranh

Modric có lẽ chưa từng nghe những lời bất hủ của huyền thoại Liverpool Bill Shankly về cuộc sống, cái chết và tầm quan trọng của bóng đá. Nhưng điều đó dường như không cần thiết với tiền vệ từng đánh bại cả Messi lẫn Ronaldo để giành Quả bóng vàng. Modric từng trải qua thời thơ ấu khó khăn ở vùng đất Croatia đầy bom đạn và tiếng súng nổ.

TỪ TRONG GIAN KHÓ

Sinh ra và lớn lên trong thời điểm chiến tranh giành độc lập bùng phát tại Croatia, những năm đầu đời của Modric nhuốm đầy màu sắc đau khổ. Sinh ra trong bom đạn, anh có tầm nhìn rộng mở hơn, vượt thoát khỏi những phù du tầm thường của địa vị, tài sản và những giải thưởng hào nhoáng mà sự nghiệp của anh mang lại. Từ đầu đến chân Modric đều toát ra khí chất của một kẻ tranh đấu. Anh không bao giờ để những sai lầm hay thất bại làm bản thân nhụt chí, luôn nhắm tới thành công trên từng bước đi.

Trải qua 8 mùa giải ở Tây Ban Nha, anh đã tận hưởng mọi thứ tại Bernabeu, nơi anh được đề cao nhờ khả năng chơi bóng không biết mệt mỏi, thông minh, sắc sảo, cũng như 4 danh hiệu Champions League đạt được vào năm 2014 và 2016, 2017, 2018. Hơn thế, cầu thủ 34 tuổi này cũng xứng đáng nhận được lòng tôn trọng tối đa nhờ đức tính khiêm nhường và tính tự chủ giản dị tới lạ thường.

Ngày chuyển nhà tới Madrid, Modric khăng khăng đòi được tự dọn đồ chuyển đi. Và anh cũng không cho thấy một chút nào biểu hiện của lối sống vương giả hay tự cao tự đại khi xây nhà ở thị trấn quê hương Zadar, nằm ven vùng duyên hải Adriatic. “Mọi người cứ hỏi là tại sao tôi chỉ ở trong một căn biệt thự nhỏ”, Modric chia sẻ. “Họ muốn biết tại sao nhà lại nhỏ như vậy. Chỉ có bốn người trong gia đình chúng tôi (người vợ Vanja, con trai Ivano và con gái Ema) ở đó thôi. Nếu nhà to hơn, có thêm 5-6 phòng không dùng tới thì cả nhà biết làm gì đây?”.

Lớn lên ở một vùng đất xa xôi hẻo lánh gần biên giới – một thôn làng tí hon nằm trên sườn dốc dãy núi Velebit ở miền Bắc Dalmatia, thời niên thiếu của Modric đầy những ác mộng. Bất hạnh ập tới, quê nhà Modric là một trong những tâm điểm chiến sự. Gần như không có ngày nào trôi qua mà không có những hình ảnh, âm thanh, mùi vị tàn ác của chiến tranh.

Lực lượng quân đội người Serbia thường xuyên tiến hành những cuộc càn quét sát hại người Croat địa phương. Bom mìn được rải nhiều như nấm. Gia đình Modric – với 2 người đứng đầu là ông bố Stipe và bà mẹ Radojka – thường xuyên nhận được những lời dọa giết. Những hành động vô nhân đạo dần trở thành thứ bình thường xảy ra hàng ngày. Đến cuối năm 1991, người ông Luka của Modric bị sát hại.

Cậu bé Luka Modric lúc ấy mới 6 tuổi và thường bám chặt lấy ông mình. Người ông cũng mang tên Luka ấy luôn chăm sóc cho đứa cháu để bố mẹ cậu bé yên tâm làm việc ở một nhà máy dệt gần đó. Tình cảm giữa hai người vô cùng thân thiết. Cùng cô em gái Jasmina, gia đình Modric không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy đi tị nạn. Họ tìm tới một thành phố cảng ở vùng Zadar, sống trong khách sạn lớn nhất nhì thành phố có tên Kolovare.

Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, Zadar liên tục bị ném bom cả trên biển lẫn đất liền. Nguy hiểm đuổi theo tới từng hang cùng ngõ hẻm trong thành phố, và thời gian tốt đẹp nhất ở đây là lúc bị vây hãm. Những người sống sót như thể được vòng tay của Chúa che chở. Mặc dù vậy, được tâm tưởng ngây thơ của tuổi nhỏ che chở, Modric vẫn lớn lên như một đứa trẻ bình thường, kết bạn, nghịch ngợm và đá bóng. Từ đây, định mệnh của Modric dần thành hình ngay từ lúc anh còn chưa nhận ra.

BÉN DUYÊN VỚI TRÁI BÓNG

Một thời gian ngắn sau khi tới Zadar, Modric gặp một cậu bé người Croat cũng chạy tị nạn có tên Marko Ostric. Cả hai vẫn là những người bạn thân đến tận ngày nay, thường xuyên đi nghỉ cùng nhau. Thứ giúp họ gắn kết từ thời thơ ấu chính là tình yêu dành cho bóng đá. Sự nghiệp chuyên nghiệp của Ostric khá ngắn ngủi, anh từng chơi vị trí tiền vệ ở CLB Medimurje Cakovec. Nhưng trong khi Ostric kết thúc đời cầu thủ ở một hạng đấu nghiệp dư tại Áo, Modric đã trở thành đội trưởng ĐTQG và là một trong những tiền vệ tài năng nhất thế giới.

Trong thời gian ở Kolovare, cậu bé Modric hiếm khi nào rời chân khỏi quả bóng. Cậu đá ở hành lang khách sạn, trong bãi đỗ xe vốn chất đầy các thùng, hộp. Kỹ năng Modric thể hiện khi chơi bóng trong lúc đó đã giúp anh được giới thiệu tới Josip Baljo, giám đốc CLB địa phương NK Zadar. “Một ngày nọ, tôi nhận cuộc gọi từ nhân viên khách sạn”, Baljo hồi tưởng trong buổi phỏng vấn với Canal Plus Tây Ban Nha. “Anh ấy bảo tôi đến và xem thằng bé lúc nào cũng chơi bóng ở bãi đỗ xe thử xem”.

Baljo đến như lời hẹn, và hoàn toàn ấn tượng. Ông chiêu mộ cậu bé 7 tuổi cho đội bóng địa phương, dùng ảnh hưởng của mình để giúp gia đình Modric chuyển tới sống ở một khách sạn nằm gần sân bóng CLB hơn. Những buổi tập ở đội bóng luôn bị ngắt quãng bởi lựu đạn và đạn pháo. Đó thực sự là những khoảnh khắc đáng sợ, Modric cùng mọi người chạy trốn để ẩn náu khỏi những cuộc không kích.

Để đảm bảo cho những cậu bé rời sân càng nhanh càng tốt, các HLV của Zadar treo giải “người hùng của ngày” dành cho người đầu tiên chạy đến nơi trú ẩn an toàn. Tố chất đầu tiên khiến Luka gây chú ý với các HLV không phải là tốc độ. “Điều tôi để ý lập tức khi ấy là cách cậu bé kiểm soát bóng”, Davorin Matosevic, một trong những HLV ở Zadar hồi tưởng. “Cậu bé chạm bóng rất nhẹ nhàng, mềm mại và chính xác. Với người mới, làm được như vậy thật đáng ngạc nhiên”.

Không tính đến những hiểm nguy của chiến tranh, Zadar là nơi tuyệt vời để Modric bắt đầu sự nghiệp. Đây là một trong những đội bóng giữ vai trò sáng lập viên giải vô địch Croatia năm 1992, được tổ chức tốt, sẵn sàng đổi mới và đặc biệt nổi tiếng là nơi ươm mầm những tài năng trẻ. Đội bóng này từng là nơi thi đấu của Josip Skoblar, tiền đạo xuất chúng chơi cho Marseille thập niên 70 cũng như Dado Prso, cựu tiền đạo Monaco và Rangers, người sớm dẫn dắt bóng đá Craotia phát triển ở thiên niên kỷ mới.

Modric là một cậu bé nhút nhát ngoài sân bóng bao nhiêu, thì trên sân lại càng chơi tốt bấy nhiêu. Bằng kỹ thuật của mình, cậu bé thường chủ động hơn một bước so với bất kỳ đối thủ nào có ý định tranh cướp bóng. Dù vậy, tồn tại một vấn đề: Modric thiếu chiều cao và sức mạnh thể chất. Dường như cậu chẳng chịu lớn.

“Đối với tôi, đó là điều hiển nhiên cho thấy cậu bé có định mệnh trở thành một cầu thủ lớn”, HLV đội trẻ Zadar, ông Miodrag Paunovic nói. “Cậu bé chơi bóng, nhưng không được nhiều người tin tưởng chỉ vì quá gầy và trông mong manh như chiếc lá. Vào thời gian đó ở vùng Balkans luôn tồn tại ý tưởng ‘phải mạnh mẽ mới chơi bóng thành công được'”. Điệp khúc ấy Modric đã phải nghe đi nghe lại nhiều lần. Và nhận định đau đớn nhất đến vào năm 12 tuổi khi Modric bị nhận xét “bé quá, không thể chơi bóng được”.

NGƯỜI THẦY VĨ ĐẠI

Là một cổ động viên đầy nhiệt thành của Hajduk Split, Modric không thể kiềm chế nổi sự phấn khích khi được mời tới buổi đá tập của đội nhằm tìm kiếm cầu thủ mới. Nhưng chính điều đó cũng khiến Modric đau đáu trong lòng và không thể nguôi ngoai khi sau buổi tập, anh được nói “hãy cố gắng hơn vào năm sau”.

Khi ấy, từng có thời gian Modric suy nghĩ đến việc từ bỏ chơi bóng. nhưng cuộc nói chuyện với ông Tomislav Basic, người đứng đầu học viện trẻ Zadar đã thay đổi ý nghĩ ấy. Tin chắc Modric có tiềm năng trở thành cầu thủ chuyên nghiệp hàng đầu, Basic đã bảo vệ cậu bé. Ông gây dựng lại niềm tin cho Modric, tìm HLV tập riêng cho cậu bé, và luôn khích lệ, cho Modric lời khuyên.

Modric từng gọi ông Basic là “người cha thứ hai”. Khi ông Basic qua đời tháng 2/2014, nét đau buồn hiện rõ trên gương mặt Modric. 3 tháng sau đó, trong ngày nâng cúp Champions League, Modric chia sẻ danh hiệu này được dành tặng cho người thầy cũ: “Không có ông, tôi sẽ chẳng thể đứng ở đây như bây giờ”.

Khôi phục được sự tự tin nhờ những lời khuyên của Basic, cầu thủ trẻ Luka Modric ngày càng có giá trị hơn. CLB hàng đầu Croatia Dinamo Zagreb thiết tha muốn có anh trong đội hình. Thậm chí sau khi gây ấn tượng ở giải đấu trẻ tại Ý, còn có tin Juventus, Inter Milan và Parma đưa Modric vào tầm ngắm. Sự công nhận ở tầm quốc tế cũng nằm trong chương trình, khi Modric chơi trận đầu tiên cho U15 Croatia.

Zadar đã làm mọi cách có thể để Modric không bị những đội bóng khác chèo kéo. Nhưng mọi nỗ lực cũng kết thúc vào năm 2001, khi họ cho phép cậu bé 16 tuổi Modric gia nhập Zagreb. Trong 18 tháng đầu ở Zagreb, Modric chơi cho đội trẻ, mặc dù phần lớn trong khoảng thời gian đó anh không thuyết phục, có chăng chỉ là vài khoảnh khắc thể hiện được tài năng giữa khoảng thời gian dài chơi mờ nhạt.

Cuộc sống mới ở một thành phố lớn gây ra cú sốc văn hóa, cũng như cách được đối xử khác biệt. Ở Zadar, Modric được đối xử như “hoàng tử” của đội, nhưng ở Zagreb, anh chỉ là một cầu thủ trẻ tiềm năng như bao cầu thủ khác. Trong số những đồng đội mới của Modric khi ấy có Eduardo da Silva, cựu tiền đạo Arsenal, và Vedran Corluka, người sau này tái ngộ anh ở Tottenham Hotspur.

Để nâng cao, tôi luyện cả về tâm lý lẫn thể chất cho Modric, Zagreb quyết định cho mượn cầu thủ trẻ này. Mùa hè 2003, Modric tới đầu quân cho Zrinjski Mostar ở giải Bosnia. Đội bóng này khi ấy đang là đương kim vô địch, và cũng nổi tiếng vì những hành động bạo lực bên ngoài đường biên. Đối thủ của Modric là những kẻ hung hăng luôn nhăm nhe bắt nạt anh, chăng những biểu ngữ lăng mạ và phân biệt chủng tộc. Đó thực sự là một bài kiểm tra khó khăn dành cho quyết tâm và khí chất của Modric.

Nhưng rồi Modric đã vượt qua tất cả. Anh giữ được cái đầu lạnh, tỉnh táo thi đấu, khám phá ra khả năng chưa từng biết về thể lực của bản thân, truyền cảm hứng chơi sáng tạo. Cuối cùng anh thậm chí còn được bầu là cầu thủ xuất sắc nhất mùa giải.

ĐI TÌM THỬ THÁCH

Tại Bosnia, Modric đã học được cách trở thành một tiền vệ toàn diện. Zrinjski là nơi tôi luyện cho Modric khả năng chơi bóng cần cù như một công nhân, mạnh mẽ như một chiến bính. Tâm lý thi đấu trui rèn được ở đội bóng này đã giúp Modric rất nhiều trong sự nghiệp sau này, đặc biệt là khoảng thời gian chơi cho Tottenham ở Premier League.

Dù vậy, Zagreb khi ấy chưa thực sự sẵn sàng đón nhận Modric trở lại đội hình. Họ tiếp tục đưa ra thử thách bằng việc đem anh cho mượn ở mùa giải 2004-2005. Đích đến lần này là Inter Zapresic, một CLB hàng đầu Croatia vốn nổi tiếng là nơi ươm mầm cho những tài năng được cho mượn từ Dinamo.

Thương vụ cho Zapresic mượn Modric giúp cả đôi bên cùng có lợi. Modric khẳng định bản thân là cầu thủ trẻ xuất sắc nhất Croatia, có trận đấu đầu tiên trong màu áo đội U21. Zapresic nhờ có Modric trong đội hình đã giành vị trí Á quân giải vô địch Croatia năm đó. Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất họ làm được điều này.

Không thể ghìm chân Modric mãi, Zagreb ký với anh một bản hợp đồng kéo dài… 10 năm và bắt đầu để anh chơi thường xuyên trong đội hình chính. Tại sân Stadion Maksimir, anh hiếm khi mang lại những điều kém hay hơn hai chữ “tuyệt diệu”. Hàng loạt danh hiệu anh nhận được là minh chứng cho điều này: 3 chức vô địch Croatia, 3 cúp quốc gia, vài lần nhận danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất mùa giải, và có lần đầu khoác áo ĐTQG vào tháng 3/2006 gặp Argentina.

Trong thời gian đó, câu chuyện “Modric sẽ tới đội bóng nào tiếp theo ở châu Âu” chỉ là vấn đề thời gian. Có thời điểm Arsenal được cho là đội bóng dẫn trước trong cuộc đua giành chữ ký của anh, trong khi có tin HLV Alex Ferguson của Manchester United bày tỏ lòng ngưỡng mộ với cầu thủ này. Thậm chí theo một số nguồn tin nội bộ ở Camp Nou, Barcelona đã bỏ qua cơ hội sở hữu Modric vào năm 2008.

“Chúng tôi đưa cậu ấy tới Barcelona để hai bên hiểu nhau hơn”, theo tiết lộ từ cựu tuyển trạch viên Barca, ông Bojan Krkic Snr trên kênh radio thể thao Catalan hồi năm ngoái. “Chúng tôi gặp cậu ấy ở một quán cà phê. Modric để lại ấn tượng rất tốt. Cậu ấy nói tiếng Anh trôi chảy, và cho thấy mình là người rất thông minh. Một con người thức thời. Cậu ấy là cầu thủ mang bên mình tâm lý giành chiến thắng, nhưng câu lạc bộ lại không nghĩ đến tương lai xa như vậy. Họ chỉ để tâm tới nhiệm kỳ ngắn và trung hạn mà thôi”.

Barcelona bỏ qua, và Tottenham nhanh chóng chiêu mộ anh. Trong 4 mùa giải thi đấu tại Anh, Modric để lại ấn tượng với lối chơi uyển chuyển như những vần thơ. Anh được đánh giá là một trong những tiền vệ xuất sắc nhất Tottenham từng có trong lịch sử, bên cạnh những huyền thoại Danny Blanchflower, Glenn Hoddle và Paul Gascoigne.

Trước năm 2018, chỉ có một người Croatia từng đứng trên bục nhận giải Quả bóng vàng. Người ấy là Davor Suker, đứng thứ hai trong cuộc bình chọn năm 1998. Luka Modric không chỉ là người thứ hai, mà anh còn vượt qua cả tiền bối để trở thành chủ nhân Quả bóng vàng 2018, chấp dứt một thập kỷ thống trị của Messi và Ronaldo. Đó là phần thưởng xứng đáng sau những gì tiền vệ này làm được ở Real Madrid cũng như cho tuyển Croatia. Ở tuổi 34, anh cũng đã sẵn sàng cho một thử thách mới, bỏ lại vinh quang chói lọi tại Bernabeu…

Bài viết cùng chuyên mục