Emiliano Sala: Sống mãi trong lòng tất cả

Martín Molteni là một người bạn trong nhóm bạn thân chơi cùng với Emiliano Sala từ thuở ấu thơ. 1 năm sau ngày mất của tiền đạo người Argentina, Molteni chia sẻ những kỷ niệm về người bạn thân quá cố đầy nghị lực trên The Players’ Tribune.

CON ĐƯỜNG KHÔNG BẰNG PHẲNG

Chúng tôi sẽ không bao giờ quên khi El Emi trở về sau lần đầu tiên đến Pháp. Người bạn của chúng tôi đã đến tháp Eiffel! Niềm tự hào của chúng tôi là vô bờ bến. Nhóm chúng tôi có 12 người: Emi, Gino, Coli, Nico, Franco, Gustavo, Walter, Joaquín, Germán, Fabio, Quetan và tôi – đủ để thành lập một đội bóng luôn. Bóng đá là tất cả mọi thứ với chúng tôi: là sở thích, trò chơi, thú vui.

Nhóm chúng tôi có tên là Quespectáculo, rút gọn từ một từ mà cha của một đứa trong nhóm thường dùng để gọi cả hội: “Qué espectáculo!” – “Thật choáng ngợp”.

Chúng tôi lớn lên ở một thị trấn rất nhỏ có tên Progreso, một vùng nông thôn của Argentina. Một trường học, một CLB, 10 khu nhà. Một con đường và cả miền quê, chỉ có thế. Chúng tôi luôn làm mọi thứ cùng nhau. Thị trấn này mang đến sự gần gũi cho tất cả mọi người – một sự gần gũi xuất phát từ bản chất – mà bạn không thể tìm thấy ở nơi nào khác.

Khi còn bé, chúng tôi sẽ xây nhà dọc theo một con đường vắng. Chúng tôi mang một số khúc gỗ, đóng đinh lại và phủ lên đó một số miếng vải và báo – và trông coi chúng. Những ngôi nhà nhỏ không tồn tại quá lâu nhưng mang lại cho chúng tôi rất nhiều niềm vui.

Mỗi ngày đều trôi qua giống nhau: Sau khi tan học, chúng tôi cất ba lô, thay quần áo và đến nhà của nhau hoặc một sân nhỏ nào đó để chơi bóng! Thỉnh thoảng chúng tôi chơi bóng mềm, bóng rổ hoặc bóng ném, nhưng không bao giờ kéo dài quá vài tuần cả. Chẳng điều gì có thể thay thế tình yêu bóng đá.

Emi và tôi chơi bóng cùng nhau từ 4 tuổi đến khi chúng tôi lên 14, thời điểm chúng tôi là đồng đội ở San Martín – đội bóng của thị trấn. Khi đó chúng tôi gặp nhau mỗi ngày, đến CLB, tập luyện trong 1 tiếng rưỡi, sau đó về nhà và tiếp tục chơi bóng. Vào các ngày thứ Bảy, ngay sau khi trận đấu của đội kết thúc, chúng tôi lại đá với nhau ở cái sân nhỏ bên ngoài sân vận động. Bóng đá là hoạt động ưu tiên số một, số hai và số ba của chúng tôi. Nếu cả bọn không đủ người, chúng tôi sẽ tìm mọi cách để được chơi bóng: hạn chế số người hoặc chỉ đánh đầu, nhưng vẫn luôn phải đá bóng.

Chúng tôi luôn tới nhà Colito (một người bạn trong nhóm), ở đó có một cái sân rộng và sẽ chơi kiểu đánh đầu với bóng cao su – một trái bóng cao su Người Nhện – mà bạn hoàn toàn sẽ không thể kiểm soát được. Nếu đá vào trái bóng, nó sẽ bay đi bất cứ đâu. Buổi tối, ngay cả khi không thấy nhau nữa, chúng tôi vẫn chơi cho đến 8 – 9 giờ. Bất cứ ai làm thủ môn đều sẽ cứu thua theo bản năng vì bạn hoàn toàn có nhìn thấy gì đâu.

Ở San Martín tôi là một trung vệ, tôi rất ngưỡng mộ Roberto Ayala. El Emi là tiền đạo, thần tượng của cậu ấy là Gabriel Batistuta. Khi chúng tôi thi đấu cùng đội trong buổi tập, tôi sẽ không bao giờ gặp khó khăn gì cả. Nhưng nếu chúng tôi phải đối đầu nhau thì thật khó khăn vì bạn sẽ phải đá vào người El Emi để ngăn cậu ấy lại!

Batistuta là điểm tham chiếu của cậu ấy nhưng không phải bởi đặc điểm thể chất của Emi. Khi còn nhỏ, cậu ấy rất gầy và bé – một kiểu cầu thủ rê dắt đầy tốc độ. Chỉ sau khi rời San Martín, cậu ấy mới bắt đầu giống Bati hơn; thể chất biến đổi và cậu ấy cũng thay đổi lối chơi. Ở trên sân, Emi sẽ khiến bạn chú ý. Cậu ấy là người tạo ra sự khác biệt cho chúng tôi. Nhưng năm 15 tuổi, Emi đã lên chiếc xe tải của cha để tới San Francisco, một tỉnh của Córdoba, để thử việc.

Trước đó Emi đã thử việc ở Colón de Santa Fe, cách Progreso một giờ đi lại, nhưng không được chọn. Tôi thì dễ hơn vì anh trai đã thi đấu ở Colón và chiều cao của tôi phát triển đúng theo lứa tuổi. Khi bạn là một trung vệ cao to thì bạn đã khởi đầu với một lợi thế rồi. Tuy nhiên có rất nhiều tiền đạo với đặc tính và kỹ năng tương tự Emi nên thật khó để cậu ấy được lựa chọn một cách tự nhiên. Trong khi tôi bắt đầu chơi cho học viện của Colón, sống ở nhà với anh trai tại Santa Fe, thì Emi chuyển tới học viện Proyecto Crecer. Cậu ấy hoàn toàn cô độc.

Sống ở San Francisco, cậu ấy sẽ khó để trở về Progreso hơn, do đó cậu ấy phải mạnh mẽ, giống như nhiều chàng trai đi tìm kiếm ước mơ. Nhưng với cậu ấy, đó còn hơn cả một giấc mơ. Cậu ấy coi nó là một mục tiêu rõ ràng.

“Tớ sẽ là cầu thủ bóng đá”.

Proyecto Crecer là một chi nhánh của Girondins de Bordeaux. Vài năm sau, Emi tới Pháp một vài lần và mỗi lần kéo dài vài tháng. Đối với nhóm chúng tôi, mỗi chuyến đi là một cuộc cách mạng. Hãy tưởng tượng mà xem, chúng tôi chưa từng bao giờ rời khỏi Santa Fe còn cậu ấy thì đã đến Pháp, đi châu Âu!

Ngoài ra, chúng tôi làm gì có WhatsApp, Instagram hay ảnh chụp trên điện thoại di động. Vì thế tất cả đều chờ cậu ấy về để kể xem ở bên đó như thế nào. Cậu ấy thường trở về và kể về tháp Eiffel, về Bordeaux, các cầu thủ, các buổi tập, phương pháp tập luyện, những sân bóng hoàn hảo, sự khác biệt giữa nơi đó và nơi chúng tôi xuất thân, đó là những điều thực sự khiến cậu ấy chú ý.

Những người con ở thị trấn nhỏ bé như chúng tôi luôn vô cùng háo hức chờ cậu ấy kể về tất cả những điều ấy. Và vì rất thích bóng đá, tôi luôn hỏi cậu ấy tới tấp về cách họ thi đấu. Lúc đó cậu lại nói cho tôi biết về chiến thuật, lối chơi và những người đồng đội – những anh chàng rất cao to.

Một số người nghĩ rằng điểm mạnh của Emi là chơi bóng hay, là ghi bàn. Đó là những người không hiểu cậu ấy. Với chúng tôi – những người đã biết cậu ấy (thật khó khăn khi phải viết điều này trong thì quá khứ) – thì sức mạnh thực sự của Emi là ý chí, một ý chí hoàn toàn khác biệt.

Tôi sẽ kể một ví dụ thế này. Ở Benfica, khi tới thử việc, cậu ấy ở cùng Rui Costa – một trong những người biết rõ nhất về Batistuta. Và Rui Costa bảo cậu ấy rằng: “Cậu là cầu thủ rất giỏi, cậu phải tiếp tục thi đấu theo cách đó”. Nhưng Emi không được chọn sau đợt thử việc. Cậu ấy cũng đến Tây Ban Nha, ở Mallorca và cũng bị từ chối. Sau đó cậu ấy trở về chơi bóng trong một CLB nhỏ ở tỉnh, Guadalupe de San Jorge và ghi rất nhiều bàn thắng. Có những thời điểm trong sự nghiệp cậu ấy, nếu là người khác họ có thể sẽ chùn bước và bảo rằng: ‘Tôi sẽ về nhà. Tôi sẽ bắt đầu học hành, đi làm”. Nhưng cậu ấy thì không như vậy.

Đối với một số người, mỗi lần bị từ chối là một cái tát. Nhưng tôi dám chắc với Emi, mỗi lần bị từ chối lại càng khiến cậu ấy mạnh mẽ hơn và tự tôn hơn. Cậu ấy chẳng nói gì với tôi cả, tôi cũng chưa bao giờ thấy cậu ấy rơi nước mắt. Cậu ấy chắc chắn rất tức, cậu ấy đã có thể tìm lý do biện bạch, có thể phàn nàn,… tuy nhiên cậu ấy luôn đi đến nơi tiếp theo với niềm tin lớn lao hơn chỗ trước đó.

Ngay cả việc ký hợp đồng với Bordeaux cũng đồng nghĩa là cậu ấy phải tiếp tục chiến đấu. Ngày 8/2/2012, cậu ấy có trận ra mắt trong cuộc đối đầu Lyon ở Cúp Quốc gia Pháp. Cậu ấy vào sân ở bù giờ hiệp 1 và Bordeaux thua 1-3. Đó là lần duy nhất cậu ấy ra sân. Sau đó cậu ấy đến Orleans, và đó là nơi sự nghiệp chuyên nghiệp của cậu ấy bắt đầu: trước tiên là Orleans; sau đó đến Niort và trở lại Bordeaux, nơi cậu ấy ghi bàn trong trận đấu đầu tiên trước Monaco. Thế nhưng cậu ấy không được thi đấu nhiều và 6 tháng sau thì đến Caen. Ở đó, cậu ấy giúp đội bóng thoát khỏi cảnh xuống hạng bằng những bàn thắng của mình trong đó có pha lập công vào lưới Paris Saint-Germain. Sau đó Nantes mua cậu ấy.

Bạn thấy đấy, mọi chuyện không hề dễ dàng chút nào phải không?

NGHIÊM TÚC VÀ KHIÊM NHƯỜNG

Sau khi đã tới Pháp thi đấu, cậu ấy thường trở về vào thời điểm mùa hè của chúng tôi tức mùa đông của châu Âu, và chúng tôi sẽ tới một con sông cách thị trấn 2 cây số để uống một chút. Trong khi chúng tôi ở đó để đi chơi thì cậu ấy sẽ chạy và tập luyện vì biết sẽ phải trở lại CLB. Cậu ấy phát cuồng về việc chuẩn bị, cậu ấy luôn luôn tập luyện. Cậu ấy thích nghỉ ngơi một chút nhưng rồi sau đó sự thôi thúc lấn át và cậu ấy lại muốn tiếp tục công việc ngay lập tức. Đó là sự khác biệt giữa cậu ấy và chúng tôi, cậu ấy luôn mong muốn tập luyện trong khi chúng tôi chỉ muốn nghỉ ngơi!

Ligue 1 là một trong những giải đấu giàu thể lực nhất châu Âu. Chúng tôi sẽ gửi cậu ấy hình của một trung vệ mà cậu ấy sẽ phải đối mặt ở trận tiếp theo. “Ồ không, cái này sẽ khiến các cậu chùn bước trong mọi hành động thôi”, cậu ấy đùa như vậy. Tuy nhiên chúng tôi biết có người sẽ phải coi chừng thì tốt hơn. Thực tế Emi rất mạnh mẽ và chính các hậu vệ sẽ phải vất vả để đối phó. Theo thời gian, Emi cải thiện thể chất. Cậu ấy xây một phòng gym trong nhà để có thể tập luyện liên tục.

Trong suốt những ngày nghỉ lễ, chúng tôi luôn chơi những trận bóng hoành tráng vào chiều Giáng sinh hay năm mới trên một sân bóng ở lối vào thị trấn. Suốt một vài năm, Emi không thể tham gia, nhưng cậu ấy không hề quên nó. Ngay cả khi đã trở thành một cầu thủ kỳ cựu, cậu ấy vẫn luôn thích trở về và chơi những trận bóng này. Với chúng tôi, đó là điều rất tuyệt vời. Chúng tôi thích vô cùng. Đó là truyền thống của cả bọn khi bạn bè được gặp nhau và nói lời tạm biệt năm cũ. Đó là cơ hội để chúng tôi lại được bên nhau, hội ngộ, chơi bóng như những ngày tháng cũ.

Năm 2017, 4 đứa trong nhóm gồm Franco, Joaquín, Gino và Gustavo đến Pháp thăm cậu ấy. Tôi không đi được vì bận việc. Tôi bảo rằng “Năm sau tớ sẽ tới”. Tôi không thể tìm ai đi cùng và vẫn không mua được vé máy bay. Năm sau tôi hỏi bố của mình “Bố sẽ đi với con đến châu Âu 1 tháng chứ?”. Bố đáp “Ừ, đi thôi. Đặt vé đi”. Và chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình.

Điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi là Nantes. Chúng tôi ở nhà của Emi trong 1 tuần, thật tuyệt. Ngay sau khi đến, chúng tôi đã tới một buổi tập. Và có câu chuyện thế này: Họ tổ chức một bữa tiệc thịt nướng cuối mùa giải dành cho ban lãnh đạo và các cầu thủ ở ngay giữa sân. Nhưng họ không để chúng tôi vào. Chúng tôi thấy El Emi tranh cãi với một nhân viên CLB, người đang nói rằng chỉ có một người được cho phép vào. Chúng tôi có 2 người là bố và tôi. Cậu ấy quả quyết: “Nếu họ không được vào thì tôi sẽ đi”. Buổi tiệc của họ không thể thiếu cầu thủ số 9 của CLB được. Tất nhiên chúng tôi được thạm dự và đó là một ngày khó quên.

Đây là tuần cuối cùng trước khi mùa giải khép lại. Vào ngày thứ Bảy họ thi đấu, giành chiến thắng 1-0 và sau đó chúng tôi tiếp tục chuyến đi tới Barcelona trong khi El Emi trở về Progreso.

Đó là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cuộc sống cầu thủ chuyên nghiệp của Emi. Trước đó, cách liên lạc duy nhất giữa chúng tôi với cậu ấy chỉ qua những bức ảnh và tin nhắn mà cậu ấy gửi. Đó là thế giới ảo nhưng vì trong đó có con người nên là thật. Mọi người thường chặn cậu ấy lại ở trung tập thành phố và đề nghị ‘hãy ở lại thêm 1 năm nữa đi’. Đó cũng là những điều chúng tôi đã được trải nghiệm. Mọi người luôn chặn cậu ấy lại để đề nghị ở lại. Chúng tôi không nói được tiếng Pháp nên cậu ấy phải phiên dịch.

Cậu ấy không thích bản thân làm tâm điểm chú ý, không phải vì nó gây bất tiện mà bởi cậu ấy là một người rụt rè và luôn muốn sống giản dị. Nhưng chúng tôi thì rất phấn khích. Với chúng tôi, thấy mọi người nhận ra và bày tỏ sự yêu quý với cậu ấy là một điều tuyệt vời.

Cậu ấy thiết lập một số thói quen mới bao gồm chế độ ăn uống lành mạnh. Ví dụ trước một trận đấu, cậu ấy bảo chúng tôi: “Trước khi thi đấu, tớ sẽ ăn cá hồi”. Cách sống đó khiến cậu ấy thoải mái. Tuy nhiên khi ở đó, chúng tôi đã làm tất cả mọi thứ – là vì đó là tuần cuối của mùa giải và cậu được thoải mái hơn một chút. Cậu ấy đưa chúng tôi tới trung tâm thành phố, đến một bãi biển gần đó và đi dạo quanh một vài hồ nước. Sự thật là chúng tôi không bỏ lỡ bất cứ điều gì dù cậu ấy có thời gian biểu cần tuân theo.

Thật tuyệt khi thấy cậu ấy ở đó và sánh vai với các ngôi sao. Tôi nhớ trong một buổi tập, cậu ấy bước ra khỏi xe và trong chiếc xe bên cạnh là Claudio Ranieri – HLV nổi tiếng từng làm việc ở Leicester, người cũng từng dẫn dắt Valencia, Chelsea, Juventus. Và tôi tự nói với bản thân rằng “bạn mình ở cùng phòng thay đồ với người đàn ông tuyệt vời này”.

Tôi không biết liệu El Emi có bao giờ nghĩ về những điều bản thân đã đạt được hay không, đây là điều rất nhiều cầu thủ đã làm. Bóng đá cho bạn nhiều thứ nhưng chỉ khi giải nghệ, các cầu thủ mới nhận ra tầm quan trọng của những thành tích và thời gian trôi nhanh đến thế nào. Bên cạnh đó, một người như cậu ấy với khát vọng và mục tiêu rõ ràng chắc chắn mỗi ngày thức dậy sẽ nghĩ đến việc phải làm gì để tiếp tục cải thiện bản thân. Những mục tiêu tiếp theo của cậu ấy là chơi bóng ở một giải đấu tốt hơn, được gọi lên đội tuyển Argentina và duy trì đẳng cấp hiện tại. Cậu ấy giống như một con ngựa đua luôn luôn hướng về phía trước.

Chúng tôi nói chuyện rất nhiều về đội tuyển quốc gia. Mỗi khi bản danh sách được công bố, chúng tôi lại đùa nhau rằng ‘Này, làm sao mà lại không có cậu, một người đã ghi rất nhiều bàn ở Pháp được nhỉ?”. Lên đội tuyển là một trong những mục tiêu, nhưng cậu ấy cũng biết rằng điều đó sẽ rất khó bởi cậu ấy không phải nhân vật được nhắc đến trên truyền thông. Và dù đã ghi nhiều bàn thắng nhưng các đối thủ cạnh tranh vị trí với cậu ấy trên tuyển cũng có đẳng cấp rất cao. Đây không phải việc đơn giản nhưng chúng tôi vẫn luôn nói về nó.

Một nhóm cổ động viên của CLB San Martín sẽ thông tin cho nhau biết thời gian các trận đấu của cậu ấy được phát trên truyền hình và chúng tôi sẽ bình luận về kết quả, màn trình diễn của cậu ấy. Nếu cậu ấy ghi bàn thì ngày hôm đó thật tuyệt vời. Cả thị trấn luôn kỳ vọng ở cậu ấy. Tôi luôn cho rằng vì cậu chưa bao giờ lên tuyển nên phần còn lại của đất nước đã bỏ lỡ nhịp sống tuyệt vời ở thị trấn chúng tôi.

Sẽ thật thú vị khi được thấy Emi chơi bóng ở Premier League. Đất nước Argentina bắt đầu nói về cậu ấy. Đến tháng 11, cậu ấy xếp thứ 2 sau Messi trong số những chân sút ghi bàn người Argentina. Có một bức ảnh cậu ấy đứng cạnh Mbappé, cả 2 đang chào nhau – nó lan truyền khắp thị trấn. Ảnh chụp màn hình từ chương trình SportsCenter của ESPN cho biết cậu ấy là cầu thủ ghi bàn hàng đầu châu Âu – đứng trên cả Mbappé, Messi, Suárez và Neymar – cũng lan truyền.

Chúng tôi hỏi cậu ấy về những tin đồn chuyển nhượng: khi đó có Sevilla, Lazio và một vài đội khác. Tháng 12/2018, cậu ấy bảo chúng tôi là có thể sẽ tới Cardiff City và 1 tháng sau, cậu ấy nói là mọi thứ đã xong, cậu ấy đã đến khu tập luyện và sân bóng của đội nhưng chưa thể công khai cho đến khi ký hợp đồng. “Tớ sẽ ký vào ngày mai”, cậu ấy nói vậy. Và ngày hôm sau, một ngày thứ Bảy, cậu ấy đi ký hợp đồng và mọi thứ được xác nhận.

Tôi không nhớ chuyến đi đó như thế nào, tôi không nhớ cậu ấy bảo gì với chúng tôi về điều kiện của chuyến đi, liệu nó có phức tạp hay không. Tôi biết cậu ấy sẽ di chuyển bằng máy bay cá nhân vì cậu ấy gửi tôi bức ảnh về nó. Và sau đó thông cáo chuyển nhượng được công bố. Cậu ấy trở về Pháp để nói lời chào tạm biệt.

Chắc chắn cậu ấy muốn bắt đầu tập luyện ngay lập tức vì thứ Bảy, họ [Cardiff] sẽ đối đầu Arsenal. Thực tế là có người đã nói rằng ‘Trong những điều kiện như thế này, bạn sẽ không thể đi được”. Tôi không biết ai nói như thế – người của sân bay, phi công hay người đại diện đã đặt chuyến bay. Còn những thứ về máy bay và phi công thì sao? Khi đó chúng tôi vẫn không biết gì hết.

Tuy nhiên khi bạn nhìn thời tiết và chiếc máy bay đó, chắc chắn đã có một yêu cầu được đưa ra là chiếc máy bay này không thể di chuyển trong thời tiết như vậy. Chúng ta thấy trường hợp này bao nhiêu lần rồi? Chiếc máy bay đó không thể di chuyển trong điều kiện ấy, vậy tại sao nó vẫn cất cánh?

Thế nhưng tôi chẳng thấy Emi nói gì đại loại như “Không, tớ sẽ không đi trên chiếc máy bay này đâu”. Ai sẽ làm thế cơ chứ? Nếu bạn đặt mình vào vị trí của Emi, bạn là một cầu thủ bóng đá sẽ tới thi đấu ở Premier League. Quả là một giấc mơ lớn phải không? Bạn sẽ sẵn sàng và lên chuyến bay. Khi đó liệu bạn có nói ‘Tôi không thể đi trên chuyến bay này” không? Liệu bạn có phân vân đắn đo không?

Không. Khi đó bạn sẽ nói “Tớ rất yên tâm vì biết ai đang điều hành chuyến bay, họ biết mình phải làm gì”.

DI SẢN CÒN MÃI

Trước đó 2 ngày ở thị trấn chúng tôi có một lễ hội phô mai, một lễ hội danh tiếng. Thông qua loa phát thanh ở quảng trường chính, mọi người biết El Emi sẽ tới Premier League và cậu ấy sẽ là cầu thủ đắt giá nhất trong lịch sử Cardiff City. Tất cả mọi người đều vỗ tay. Và 2 hôm sau, vụ tai nạn máy bay xảy ra. Buổi tiệc ở quảng trường trung tâm chỉ còn những giọt nước mắt và lời cầu nguyện.

Khi đó tôi đang ngủ trong nhà. Lúc 7 giờ kém 15, bố gọi tôi và bảo: “Bật TV lên. Máy bay của Emi mất tích rồi”.

Ngày hôm đó… thật khó để diễn tả ra sao nhưng cảm giác cứ như một phần cơ thể mình bị xé ra. Và khi họ thông báo rằng cuộc tìm kiếm đã kết thúc, bạn cảm thấy cả thế đổ sụp dưới chân vì bạn sẽ không còn có thêm bất cứ tin tức nào của bạn mình nữa. Mọi chuyện thật quá khó khăn.

Sau đó, việc tìm kiếm đã được khởi động lại nhờ những đóng góp của người hâm mộ giúp bạn hồi sinh hy rằng không biết nó ở đâu… khiến bạn bình tâm hơn một chút. Tôi không rõ liệu nói ra điều ấy có phải là đúng đắn hay không vì những ngày đó chúng tôi mòn mỏi chờ đợi tin tức và từng ngày trôi qua, tôi dám chắc bạn sẽ không muốn chuyện tồi tệ đó xảy ra với bất cứ ai cả.

Đây là những điều bạn không bao giờ mong muốn nó xảy ra trong đời, xảy ra với những người mà bạn vô cùng yêu thương. Thật kinh khủng.

Biết những gì xảy đến với Emi là sự khởi đầu cho một giai đoạn mới. Chúng tôi trải qua một giai đoạn đầy đau đớn – bao gồm việc không biết thông tin gì, tìm kiếm, phấp phỏng vì không chắc chắn, tìm kiếm câu trả lời. Và khi bạn biết những điều gì diễn ra, một vài người có thể bắt đầu một giai đoạn mới, tiếc thương và lưu giữ hình ảnh cậu ấy trong tim. Tôi biết thị trấn vẫn chưa trở lại như trước đây – và có lẽ sẽ không bao giờ như trước được nữa. Bây giờ, tôi phải cố suy nghĩ một cách tích cực.

Nếu đi ngang qua trường học, đi ngang qua nhà cậu ấy, CLB, sân bóng, một vài ngôi nhà mà chúng tôi đã gặp nhau, tôi luôn cố gắng nhớ về những kỷ niệm đẹp. Trò chuyện với bạn bè về những câu chuyện và những điều tốt đẹp trong cuộc sống khiến tôi cảm thấy tốt hơn. Tôi nghĩ là nên nhớ về điều tốt thay vì buồn rầu bởi khi đó, tất cả những điều bạn nghĩ tới là những thứ thật tệ. Đó là lý do tôi đang chia sẻ những kỷ niệm này – như một cách thay mặt nhóm để nghiêng mình kính cẩn.

Khi đứng bên bức tranh tường về cậu ấy, chúng tôi trò chuyện với các cậu bé về những điều tốt đẹp và tầm quan trọng của nó khi cậu ấy thấy. Chúng tôi nghĩ về những thứ như thế, một bức tranh tường, một viện bảo tàng hoặc điều gì đó đặc biệt. Chắc chắn cậu ấy sẽ không thích chúng đâu. “Hạ xuống, che nó đi”, cậu ấy sẽ nói với chúng tôi như vậy vì cậu ấy có thể sẽ xấu hổ.

Một ngày năm 2017, cậu ấy tham dự sự kiện kỷ niệm 100 năm thành lập San Martín. Là cựu cầu thủ nổi tiếng nhất của CLB, cậu ấy chia sẻ vài lời với các cô cậu bé đang chơi bóng ở đó. Cậu ấy khá căng thẳng vì vốn không thích nói chuyện trước đám đông. Tuy nhiên bài chia sẻ của cậu ấy… những lời cậu ấy nói ra vô cùng xúc động.

Cậu ấy nói về sự hy sinh, tinh thần không bao giờ từ bỏ. Cậu ấy không nói quá nhiều về câu chuyện của bản thân mà thay vào đó là những điều cậu ấy kỳ vọng ở các cô cậu bé – đó là phải giữ khiêm tốn, theo đuổi giấc mơ, không ngừng cố gắng và không từ bỏ.

Sự chú tâm của các bạn nhỏ và bầu không khí yên lặng khi cậu ấy nói – mà không chỉ bọn trẻ đâu mà cả những người lớn nữa – thật sự rất khó quên. Cuối buổi, tất cả đám trẻ chạy đến xin chụp ảnh với Emi, một ngôi sao và biểu tượng.

Với chúng tôi, cậu ấy vẫn là bạn, người từng kể cho chúng tôi về tháp Eiffel. Nhưng với những người khác chủ yếu xem cậu ấy trên TV, họ sẽ nói về cậu ấy với sự ngưỡng mộ lớn lao có thể khiến bạn xúc động. Tôi nghĩ nhiều người trong thị trấn thực sự xúc động bởi những lời đó và đến giờ họ vẫn nhớ.

Ngày hôm ấy, El Emi đã truyền đi sức mạnh của mình, thứ mà lúc này là di sản cậu ấy để lại. Đó là di sản của một đứa trẻ đến từ một thị trấn nhỏ với mong muốn trở thành cầu thủ bóng đá, một người đi thử việc rất nhiều nơi, kiên trì dù bị từ chối hết lần này tới lần khác – cho đến khi thành công. Và không chỉ thành công, cậu ấy còn trở thành một ngôi sao thầm lặng, một ngôi sao rọi sáng tất cả chúng ta ngày hôm nay.

Không có ngày nào mà El Emi không ở bên chúng tôi. Cậu ấy sống trong lòng chúng tôi, trong thị trấn này, CLB này, sống trong từng con phố, từng kỷ niệm. Và trong cả những lời ngày hôm đó cậu ấy nói ra.

Chúng tớ ở đây để gìn giữ di sản của cậu, Emi à. Dù mọi chuyện khó khăn thật đấy nhưng chúng tớ sẽ không từ bỏ đâu.

Bài viết cùng chuyên mục