Edison Cavani: Đôi chân trần tỏa sáng dưới ánh mặt trời

Tiền đạo người Uruguay, Edinson Cavani đã có những chia sẻ đầy thú vị về tuổi thơ khốn khó ở quê nhà thông qua bức thư gửi chính anh năm 9 tuổi. Bức thư được đăng tải trên trang The Player’s Tribune.

Edinson 9 tuổi thân mến,

Mình đang viết bức thư này cho cậu nhóc này xưa thường được cả xóm gọi là thằng hói – “Pelado”. (Pelado trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là hói đầu – PV).

Khi còn nhỏ, cậu không có nhiều tóc như bây giờ. Tóc mọc rất chậm. Tức thật. Mà cậu chẳng thể làm gì để thay đổi điều đó, cho nên hãy cảm ơn gia đình bạn đã sáng tạo ra biệt danh thân thương Pelado.

Hừm, nhưng bỏ qua chuyện đó đi. Mình muốn nói cho cậu biết rằng trong 20 năm tiếp theo, bóng đá sẽ thay đổi cuộc đời cậu rất nhiều. Có những chuyện tốt nhưng cũng có chuyện không tốt. Bóng đá cũng giúp cậu không còn bị gọi là thằng hói nữa. Cậu biết không, có một người tên là Gabriel Batistuta. Giờ thì cậu chưa biết ông ấy đâu bởi lẽ chương trình duy nhất cậu có thể kiên nhẫn ngồi xem là Tom và Jerry. Sau đó, anh trai cậu – Nando sẽ truyền cảm hứng cho cậu về Batistuta. Anh ấy quyết không cắt tóc và sử dụng dầu dưỡng tóc của mẹ. Cuối cùng, anh ấy trông giống hệt Batigol kỳ diệu. Và khi anh ấy chơi bóng trên sân với mái tóc dài được buộc lại phía sau bằng dây giày, cậu sẽ thấy điều ngầu nhất cậu từng thấy.

Sau đấy, cậu sẽ có đủ dũng khí để nói với mẹ rằng: “Con không cắt tóc nữa đâu”.

Cậu sẽ sống ngoài đường phố, với trái bóng trong chân. Đó luôn luôn là cuộc sống ở Nam Mỹ. Cậu không biết gì khác ngoài trái bóng. Ở nhà thì có gì vui đâu chứ? Không có gì hết. Không có Playstation cũng chẳng có tivi màn hình lớn. Cậu thậm chí chẳng có bình nóng lạnh trong nhà tắm. Không nốt lò sưởi. Vào mùa đông, cậu phải thu mình trong 4 chiếc chăn bông để giữ ấm. Khi muốn tắm, cậu sẽ phải đun nước bằng dầu hỏa. Rồi cậu sẽ phải pha nước thật chuẩn, y như nhà giả kim vậy. Cậu không được lãng phí nước nóng.

Nhưng thế vẫn còn tốt chán đấy. Cậu nhớ căn nhà đầu tiên không? Ở đó còn không có nhà tắm, và khi cần giải quyết “nỗi buồn”, cậu sẽ phải chạy ra tận cái nhà kho tít bên ngoài.

Mình có thể nói cho cậu một bí mật không? Khi nhớ lại những câu chuyện đó, mình chẳng cảm thấy xấu hổ gì cả. Thật đấy! Nó còn làm mình thấy ấm áp nữa và tiếp thêm cho mình sự can đảm. Những kỷ niệm đó thật đẹp!

Đừng nghĩ nhiều về những thứ trong nhà nữa.

Hãy sống cuộc sống dưới ánh mặt trời, Pelado.

Còn nhớ những bức poster bóng đá cậu dán khắp tường chứ? Cứ 2, 3 năm một lần, công việc thay đổi hoặc bố mẹ cậu không trả nổi tiền thuê nhà nữa, chúng ta sẽ lại chuyển tới một nơi khác. Nhưng có một điều rất tuyệt. Đó là ở bất cứ nơi ở mới nào, bất cứ khu vực nào, cậu đều có cái sân nho nhỏ ở bên ngoài. Và ở đó luôn có một trái bóng. Không có chủ nhà nào có thể cấm cậu chơi bóng ở đấy cả.

Điều quan trọng nhất với cậu ngay lúc này, nếu mình nhớ không nhầm, thì đó chính là Bàn thắng kem.

Bàn thắng kem là điều kỳ diệu. Mình phải nói với ai đó ở Paris SG về ý tưởng này mới được. Chỉ có thiên tài mới nghĩ ra điều đó. Nó mang đến sự hứng khởi thực sự. Đó là việc cố gắng làm một giải đấu cho bọn trẻ ở Salto. Cậu phải thuyết phục bọn trẻ tầm 6 tuổi chơi bóng mà chúng không hiểu ghi bàn để làm gì. Và kem sẽ là động lực cho chúng chiến đấu.

Quy định rất đơn giản, thằng nào ghi bàn cuối cùng sẽ nhận được một que kem.

Tỉ số có thể là 8-1 nhưng chẳng sao cả. Đó là cuộc chạy đua với thời gian để trở thành người ghi bàn thắng cuối cùng. Cảm giác khi nghe HLV thổi còi mãn cuộc thật phê nếu cậu là người ghi Bàn thắng kem. Thật không diễn tả nổi. Niềm vui đích thực đấy. Lấy kem socola? Hay kem hình chuột Micky? Và cả ngày hôm đó, cậu sẽ là Vua.

Cậu không phải thằng nhóc ở thủ đô, đương nhiên rồi. Những đứa trẻ ở Montevideo sống ở một thế giới khác. Đó là thế giới cậu không biết nổi đâu cho dù được ai kể cho. Một thế giới của những đôi giày Adidas, ô tô và những thảm cỏ xanh. Ở Salto thì lại khác. Chẳng hiểu sao bọn trẻ ở đây chỉ thích đá bóng chân đất. Đầu trận thì đứa nào cũng đeo giày như đúng rồi, nhưng chỉ đến giữa trận là mấy đôi giày đó bay hết ra ngoài và cả bọn chỉ còn chạy chân đất. Nếu nhắm mắt lại ngay lúc này, mình vẫn còn cảm tưởng bụi đang bay mù dưới chân đấy. Và tim mình thì đập liên hồi, đuổi theo trái bóng để cố ghi Bàn thắng kem.

Cậu sẽ mang theo những cảm xúc đó suốt cuộc đời, vì cậu đến từ Nam Mỹ. Vì cậu đến từ Uruguay. Vì cậu đến từ Salto. Và cậu sống với bóng đá theo cách khác. Hạnh phúc và nỗi khổ của người dân Uruguay là chúng ta không bao giờ được nghỉ ngơi. Đó là lịch sử của bóng đá chúng ta, của đất nước chúng ta. Khi một người Uruguay khoác lên mình chiếc áo bóng đá, là khi đó họ tự hào về lịch sử.

Chúng ta luôn phải tiến lên, tiến lên, tiến lên. Và cậu cũng sẽ tiến lên.

Giấc mơ của cậu là gì, thằng hói?

Mình không thể nhớ rõ nữa. Thời gian đã làm nó phai mờ.

Giấc mơ của cậu là chơi bóng ở Montevideo, như Nando? Cậu sẽ làm được và cảm giác lúc ấy cũng giống như lần đầu thi đấu ở Champions League vậy.

Giấc mơ của cậu là sang châu Âu thi đấu? Cậu cũng sẽ làm được và cậu sẽ kiếm đủ tiền để thay đổi cuộc sống của cả gia đình.

Giấc mơ của cậu là khoác áo đội tuyển quốc gia? Cậu cũng làm được và trải qua những kỷ niệm buồn vui lẫn lộn. Cậu sẽ khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc và cả đau đớn nữa.

Giấc mơ của cậu là tham dự World Cup? Cái này thì mình không tiết lộ cho cậu đâu. Chỉ biết rằng năm 2010 sẽ rất điên rồ.

Giấc mơ của cậu là kiếm được thật nhiều tiền, lái siêu xe và ở trong khách sạn nghìn sao? Ok, cậu sẽ có tất cả các điều đó.

Nhưng mình phải nói thật với cậu rằng, những thứ đó không làm cậu cảm thấy hạnh phúc hơn đâu.

Những gì cậu có lúc này, lúc mới 9 tuổi này, là những điều mà mình nhớ nhất khi ở tuổi 31 đấy.

Cậu không có bình nóng lạnh. Cậu không có nổi một đô trong túi. Và ôi, cậu còn chẳng có được mái tóc rẽ ngôi giữa bồng bềnh siêu ngầu như mình nữa.

Nhưng cậu có những thứ khác. Những thứ vô giá.

Cậu có sự tự do.

Là một cậu nhóc, cậu sống cuộc sống đầy đam mê và mạnh mẽ mà chẳng người lớn nào có được. Ai cũng muốn giữ sự tự do đó khi lớn lên, nhưng rồi nó sẽ dần dần tuột ra khỏi bàn tay của mọi người. Có quá nhiều trách nhiệm. Quá nhiều áp lực. Và cả tỷ thứ phải lo nữa.

Cậu có biết cuộc sống ở tuổi 31 của cậu diễn ra hàng ngày như thế nào không?

Cậu sẽ đi từ khách sạn lên xe buýt để đến sân tập. Sau đó, từ sân tập cậu lại lên xe buýt ra máy bay. Và rồi từ máy bay cậu lại lên chiếc xe buýt khác. Chiếc xe buýt đó sẽ đưa cậu đến sân vận động.

Theo nhiều cách nghĩ, cậu đang sống trong mơ. Nhưng theo cách nghĩ khác, cậu lại là tù nhân trong giấc mơ đó. Cậu không thể đi ra ngoài và cảm nhận ánh mặt trời nữa. Cậu không thể vứt giày đi và chạy chân trần dưới mặt sân đầy bụi nữa. Những thứ xảy ra sẽ khiến cuộc sống của cậu trở nên phức tạp. Đó là điều không thể khác.

Khi còn nhỏ, cậu luôn nghĩ rằng người thành công nhất là người giàu có nhất.

Nhưng khi lớn lên, cậu sẽ biết người thành công nhất là người sống cuộc sống đúng nghĩa nhất.

Khi cậu trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, cậu sẽ biến mọi giấc mơ trở thành sự thật. Và cậu phải thật sự biết ơn, thật sự biết ơn vì điều đó. Nhưng mình phải nói trước với cậu rằng, chỉ có một nơi cậu cảm thấy tự do thôi. Và sự tự do đó sẽ kéo dài khoảng 90 phút nếu cậu đủ may mắn.

Khi xỏ giày vào chân… cậu sẽ không còn quan tâm cậu đang đá bóng trên sân đất ở Salto, ở thảm cỏ xanh của Naples hay trước hàng triệu người theo dõi ở World Cup nữa… Nhưng có điều, cậu phải luôn luôn nhớ lời cha dặn.

Cha luôn nói với cậu trước mỗi trận đấu. Mình biết là cậu sẽ nhớ.

Cha sẽ nói: “Khi con bước qua vạch vôi màu trắng kia và bước vào sân, tất cả chỉ còn là bóng đá. Không có gì ngoài vạch vôi này giúp được con và cũng không còn gì tồn tại ngoài trái bóng”.

Nếu lắng nghe lời nói đó, cậu sẽ tin tưởng nó bằng tất cả tâm hồn. Và khi đó, cho dù áp lực đến đâu, cho dù phải chơi bóng trước hàng vạn người, hàng triệu người, thì nó vẫn giống như trước, cậu vẫn thấy mình là thằng nhóc chân không mang giày.

Cậu sẽ cảm thấy cát bụi dưới chân trần.

Cậu sẽ cảm thấy trái tim đập theo lồng ngực, và cậu sẽ đuổi theo trái bóng, chiến đấu đến cùng vì phần thưởng lớn nhất hành tinh.

Giống như cậu đang cố gắng giành lấy Bàn thắng kem.

Thân mến,

Edi

Bài viết cùng chuyên mục