Ciro Immobile: Một cuộc hồi sinh đầy ngoạn mục!

Ciro Immobile đã tiến bước. Dư luận thì không. Sự nghiệp của một trong những tiền đạo kiệt xuất nhất thế hệ của anh đã tiếp tục bị nhìn nhận qua cái lăng kính rạn nứt của một năm tồi tệ tại Borussia Dortmund.

Đó là một thực tế phũ phàng mà Immobile đã phải đối mặt một lần nữa vào thứ Tư vừa qua khi Lazio tiếp đón đội bóng cũ của chân sút người Ý đến Stadio Olimpico cho trận đấu Champions League đầu tiên của họ sau hơn 1 thập kỷ. Tiền đạo 30 tuổi đã bước vào cuộc đối đầu đó với một tâm trạng rất thoải mái, an nhiên, ngay cả khi mọi người đang tỏ ra cực kỳ miễn cưỡng trong việc cho phép anh quên đi 9 tháng khốn khổ đã phải trải qua ở Đức.

Dortmund đã ký hợp đồng với Immobile và Adrian Ramos vào năm 2014 để lấp vào khoảng trống của một Robert Lewandowski cực kỳ khó thay thế sau khi “The Pole” bỏ rơi câu lạc bộ này một cách đau đớn để gia nhập đại kình địch Bayern Munich. Không một ai trong số họ đáp ứng được sự kỳ vọng đó.

Để làm nhẹ bớt đi nỗi thất vọng mà mình gây nên ở Signal Iduna Park, Immobile đã nêu bật lên mùa giải đầu tiên của ngôi sao người Ba Lan tại Die Borussen, tạo nên một hình ảnh tái hiện lại cái cách mà Lewandowski chỉ nổ súng vỏn vẹn 9 lần trên mọi đấu trường. Trên thực tế, ít nhất thì đó là một thành tích mà Immobile đã thực sự vượt qua, với 10 bàn thắng.

Tiền đạo người Ý từng khẳng định rằng, nếu được trao cho thêm thời gian, anh hoàn toàn có thể vực dậy hình ảnh của mình trong mắt Bức Tường Vàng. “Có lẽ tôi sẽ không thể đạt đến được đẳng cấp của Lewandowski,” Immobile thừa nhận. “Nhưng tôi sẽ thể hiện một phong độ thuyết phục hơn (trong mùa giải thứ hai trên đất Đức).

” Anh chắc chắn đã thực sự tạo nên những màn trình diễn đẳng cấp hơn sau khoảng thời gian đáng quên đó, nhưng không phải trong màu áo Dortmund. Immobile không trở nên mờ nhạt như Ramos, người hiện đã trở lại Colombia và thi đấu cho America de Cali. Khi tái ngộ Dortmund, Immobile là một ngôi sao đang đắm mình trong ánh hào quang của Chiếc Giày Vàng châu Âu 2020. Người về nhì – như thể một sự sắp đặt của số phận – là Robert Lewandowski.

Cần phải nhấn mạnh rằng, câu chuyện trên không hề được bài viết này sử dụng như một minh chứng để khẳng định chàng trai tóc vàng đến từ Torre Annunziata đã chơi hay hơn, hay thậm chí là một tiền đạo xuất sắc hơn chân sút được nhận định là xứng đáng trở thành chủ nhân của danh hiệu Quả Bóng Vàng đã bị hủy bỏ vào năm nay.

Nó chỉ đơn giản được đưa ra như một đối trọng với câu chuyện đầy kỳ lạ và đã trở thành một định kiến khó xóa bỏ rằng Immobile, bằng cách nào đó, không hề được xem là một tiền đạo đẳng cấp thế giới, một đánh giá chắc chắn đã bị ảnh hưởng rất nhiều bởi việc anh chưa từng khoác áo những gã khổng lồ của thế giới bóng đá.

Vào thời điểm Dortmund chiêu mộ anh vào 6 năm trước, Juventus vẫn nắm trong tay một nửa quyền sở hữu tiền đạo này theo luật “đồng sở hữu” tại bóng đá Ý (hiện đã bị xóa bỏ). Nếu Bianconeri muốn có sự phục vụ của Immobile, anh sẽ trở thành người của họ. Thay vào đó, Bà Đầm Già đã bán đứt một nửa quyền sở hữu này cho Torino và không hề cản trở Dortmund đưa anh đến Bundesliga.

Đó là một động thái hết sức kỳ lạ. Ví dụ, liệu Bayern Munich có cho phép tiền đạo xuất sắc nhất bóng đá Đức ra đi khi mà – về mặt lý thuyết – họ dư sức giữ chân được anh ta? Immobile vào thời điểm ấy chính là chủ nhân danh hiệu capocannoniere (vua phá lưới) của Serie A mùa giải 2013/2014, và anh đã giành được vinh quang này trong màu áo của một đội bóng thuộc hạng trung bình – tương tự như những lần sau đó.

Xét về bối cảnh lúc ấy, Juventus vốn đã sở hữu cặp đôi Carlos Tevez và Fernando Llorente đang phối hợp rất hiệu quả với nhau. Trên lý thuyết, chính lý do này đã khiến Immobile không có chỗ trên hàng công của câu lạc bộ thành Turin. Nhưng trên thực tế, họ vẫn ký hợp đồng với Alvaro Morata từ Real Madrid thay vì một sự lựa chọn dễ dàng hơn (và đã chứng minh được khả năng) là Immobile.

Tuy nhiên, lý do đằng sau quyết định đó là không quá khó hiểu. Morata vẫn còn trẻ và sẽ cần phải nỗ lực nhiều hơn để chứng minh bản thân. Anh gia nhập Juventus trên cơ sở là một khoản đầu tư cho tương lai, không phải hiện tại, và sẽ đóng vai trò dự phòng cho một trong hai người đàn anh thuộc bộ đôi được xem là sự lựa chọn hàng đầu kia.

Bianconeri không thể áp dụng hướng đi này với một Immobile đã rất hoàn thiện, một cầu thủ mà với tư cách là đương kim vua phá lưới của giải đấu hạng cao nhất bóng đá Ý vào thời điểm đó, vốn đã hoàn toàn xứng đáng với vị thế một “man leading” của đội.

Một hệ quả không ngờ đến của việc Juventus bỏ qua Immobile vào giai đoạn đó của sự nghiệp cầu thủ này là việc cái quan điểm cho rằng tiền đạo người Ý không đủ giỏi để chơi cho đội bóng mạnh nhất đã được hình thành. Lần đá chính đầu tiên của anh tại World Cup vào mùa hè năm ấy là trước Uruguay, một thất bại đáng tiếc đã trực tiếp khiến đội tuyển Ý bị loại, và Mario Balotelli đã trở thành “vật tế thần”.

Tuy nhiên, sự kết hợp của Immobile với một người đồng đội như vậy, cộng thêm cuộc hành trình đầy chật vật tại Đức, đã thúc đẩy hơn nữa những nghi ngờ đã có từ trước về trình độ của anh. Sự hoài nghi vốn đã là “bạn đồng hành” trên xuyên suốt con đường sự nghiệp của tiền đạo người Ý.

Khi Immobile trở thành vua phá lưới của Serie B vào mùa giải Pescara giành được vé thăng hạng lên chơi ở giải đấu hạng cao nhất bóng đá Ý, mọi người đã đặt câu hỏi rằng liệu anh có thể nổ súng một cách mạnh mẽ như vậy ở Serie A dưới thời một vị huấn luyện viên thận trọng hơn so với phong cách bóng đá “thực dụng là cái gì cơ?” nổi tiếng của Zdenek Zeman.

Khi các đồng đội của anh tại Pescara ra đi để gia nhập những câu lạc bộ hoành tráng hơn và tham vọng lớn hơn – Paris Saint-Germain ký hợp đồng với MarcoVeratti và Napoli đã dọn đường cho Lorenzo Insigne ở đội một của họ –  thì Immobile lại đầu quân cho một Genoa đầy bất ổn, thay đổi huấn luyện viên vài tháng một lần và đã suýt nữa bị xuống hạng.

Không lâu sau, anh đã tỏa sáng rực rỡ tại Torino, nơi mà 22 pha lập công của tiền đạo này đã đưa Il Toro trở lại đấu trường châu Âu lần đầu tiên sau 2 thập kỷ, thể hiện một phong độ khác hẳn so với hình ảnh thảm họa mà Dortmund đã kéo anh xuống một lần nữa.

Nhìn lại khoảng thời gian đó, có thể nói rằng Dortmund là một điểm đến “đúng chỗ nhưng sai thời điểm” của Immobile. Phong cách của anh lẽ ra đã phù hợp với Jurgen Klopp một cách hoàn hảo nhưng, tương tự như trường hợp của Tottenham Hotspur và Mauricio Pochettino vào mùa giải trước, Dortmund lúc ấy đang trải qua sự mệt mỏi sau khi thất bại trong trận chung kết Champions League và chu kỳ của nhà cầm quân nổi tiếng lôi cuốn người Đức tại câu lạc bộ này đã đi đến hồi kết.

Năm trận thua liên tiếp từ tháng 9 đến tháng 11 đồng nghĩa với việc Dortmund không thể chờ đợi Immobile thích nghi với một nền văn hóa mới và một đấu trường hoàn toàn khác thêm nữa. Đội chủ sân Signal Iduna Park đã bước vào kỳ nghỉ đông ở vị trí thứ hai từ dưới lên và dù cho bản hợp đồng kỷ lục của họ đã tạo dựng được dấu ấn ở Champions League, ghi 4 bàn sau 6 lần ra sân cho câu lạc bộ, nhưng phong độ tệ hại ở Bundesliga đã khiến anh đánh mất vị trí của mình.

Sống tại Unna, cách Dortmund khoảng nửa tiếng, Immobile và gia đình trẻ của anh đã cảm thấy rất cô độc. “Trong suốt 8 tháng, không một đồng đội nào mời tôi đi ăn tối cả,” Anh thở dài. “Khi (tiền vệ người Thụy Điển) Alexander Farnerud gia nhập Torino, chỉ có anh ấy và vợ mình đến sống tại nơi ở mới. Họ không biết nói một từ tiếng Ý nào cả. Nhưng bà xã tôi và những cô gái khác đã ngay lập tức làm mọi thứ có thể để giúp họ ổn định cuộc sống mới, tổ chức những bữa tối và các buổi tiệc sinh nhật.

” Cuộc sống của gia đình Immobile tại Đức đã diễn ra một cách khá ảm đạm. “Chúng tôi không đi chơi thường xuyên,” vợ của tiền đạo người Ý, Jessica, hồi tưởng. Và khi rời khỏi nhà, họ chủ yếu đến các nhà hàng Ý thuộc sở hữu của những người Neapolitans và Sicilia có gia đình đến Đức để làm việc tại các khu mỏ ở Ruhr.

Ấn tượng của Immobile về người Đức là họ “rất lạnh lùng”. Dortmund đã sắp xếp một gia sư ngôn ngữ cho tiền đạo này, nhưng anh cảm thấy tiếng Đức “quá khó” và thường nói chuyện bằng tiếng Ý với Sokratis và Pierre-Emerick Aubameyang, cả hai người họ đều là những cựu cầu thủ của AC Milan. Nếu vấn đề với Klopp là ông đã nói “quá nhanh” để Immobile có thể hiểu, thì sau đó anh đã thực sự gặp rắc rối khi Thomas Tuchel, người kế nhiệm Klopp, đã loại bỏ người phiên dịch viên và tự nói chuyện với các cầu thủ hoàn toàn bằng tiếng Đức.

Immobile đã chỉ ra rằng mặc dù Frank Ribery cũng từng phải mất rất nhiều thời gian để tiếp thu ngôn ngữ bản địa, nhưng sự chật vật và thái độ không thích giao tiếp của anh đã trở thành một đối tượng liên tục bị soi mói, chỉ trích bởi các tổ chức truyền thông. Immobile đã không bao giờ thắng được họ.

“Đám Bild như muốn giết chết tôi, có lẽ bởi vì đó là một tờ báo của Munich (mặc dù trên thực tế, Bild có trụ sở ở Hamburg) và họ sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để ‘dìm hàng’ Dortmund,” Anh chia sẻ. Những câu chuyện về việc những người hàng xóm của Immobile tại Unna tỏ ra khó chịu về tiếng động cơ của chiếc xe thể thao công suất lớn của anh, cũng như những bức ảnh ghi lại cảnh tiền đạo người Ý ngồi một mình, cách xa các đồng đội tại sân bay, đã càng khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

Immobile đã chia tay đội chủ sân Signal Iduna Park để đến với một Seville có khí hậu ấm áp hơn. Nếu phải nêu ra bất kỳ điểm “sáng sủa”, tích cực nào trong cuộc hành trình xuất ngoại thất bại của ngôi sao người Ý, thì đó chính là việc Dortmund – như chúng ta đã thấy với những ví dụ tiêu biểu là Lewandowski, Aubameyang, Michy Batshuayi, Paco Alcacer và Erling Haaland – rất hiếm khi đánh giá sai về các tiền đạo, trong khi Monchi, giám đốc thể thao tại Sevilla, cũng là một nhân vật cực kỳ giỏi “nhìn người” trên thị trường chuyền nhượng, và đã thực hiện rất nhiều thương vụ thành công.

Việc có đến hai câu lạc bộ nổi tiếng với công tác tuyển dụng xuất sắc đều để mắt đến Immobile chắc chắn không hề vô nghĩa, bất kể khoảng thời gian anh thi đấu cho họ có thành công hay không. Nhưng dù cho cảm thấy hạnh phúc hơn tại một Andalucia đầy nắng so với Ruhr lúc nào cũng mưa, mối duyên của Immobile với đội chủ sân Sanchez Pizjuan chỉ tồn tại được một thời gian ngắn vì sự xung khắc của anh với Unai Emery.

Anh đã trở lại Torino với quyết tâm lấy lại phong độ tốt nhất của bản thân – và có một khoảng thời gian ngắn đá cặp với người bạn tốt Andrea Belotti, cầu thủ đã lấp vào chính khoảng trống mà Immobile để lại ở đội bóng này – cũng như trái tim của các fan hâm mộ Granata tại thành phố xe hơi của Ý. Nhưng “một núi không thể có hai hổ”, Immobile đã một lần nữa chia tay đội chủ sân Stadio Olimpico Grande Torino, đầu quân cho Lazio và trở thành một trong những “món hời lớn của thập kỷ” tại giải đấu hạng cao nhất bóng đá Ý. Họ đã trả 8,5 triệu Euro cho tiền đạo này với hy vọng rằng anh có thể lấp đầy khoảng trống của nhà vô địch thế giới – cây săn bàn kiệt xuất người Đức Miroslav Klose.

Immobile đã làm được còn nhiều hơn cả thế. Chỉ mới bốn năm sau khi đến với Thành Phố Vĩnh Cửu, anh đang đứng trước cơ hội trở thành chân sút xuất sắc nhất lịch sử Lazio vào cuối mùa giải này. Bên cạnh đó, pha lập công vào lưới đội bóng cũ Borussia Dortmund trong trận đấu thuộc khuôn khổ Champions League vào hôm thứ Tư đã đưa Immobile sánh ngang huyền thoại Beppe Signori với 127 bàn thắng trên mọi đấu trường. Sau khi vượt qua Signori, Immobile sẽ cần thêm 33 bàn thắng để soán ngôi của huyển thoại Silvio Piola – người đã có 159 pha lập công trong màu áo xanh của Lazio.

Nhìn lại khoảng thời gian của Immobile tại đội bóng Thủ Đô, chắc chắn bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy vô cùng ấn tượng về những gì anh đã làm và những gì anh đã giúp Lazio đạt được. Từ ba chiếc cúp bạc – nhiều hơn bất kỳ đội bóng nào khác, ngoài Juventus, trong thập kỷ qua – cho đến tổng số điểm kỷ lục của câu lạc bộ và lần đầu tiên tham dự Champions League sau 13 năm, bên cạnh đó còn có chiến thắng đầu tiên trước Juventus tại Turin sau 15 năm và một chiến thắng trước AC Milan tại San Siro lần đầu tiên sau 3 thập kỷ.

Immobile, người mang những sắc thái của cả Paolo Rossi và Toto Schillaci trong lối chơi của anh, đã nổ súng trong cả hai trận thắng đó và, sau khi đánh bại hơn 60 – vâng là tận 60 đấy ! – thủ môn khác nhau tại Serie A, có thể khẳng định rằng tiền đạo 30 tuổi là bất khả ngăn cản.

Vào mùa giải trước, Immobile đã đạt đến con số của một kỷ lục săn bàn trong một mùa giải (36 bàn) đã tồn tại trong hơn nửa thế kỷ cho đến khi Gonzalo Higuain san lấp nó vào năm 2016. Đó chính là mùa giải nổ súng mạnh mẽ nhất của một người Ý từ trước đến nay và trong đó gồm 14 quả penalty – phá vỡ kỷ lục mà Roby Baggio đã xác lập tại Bologna vào năm 1998. Nhưng ngay cả vậy, số bàn thắng từ bóng sống của Immobile vẫn vượt trên Cristiano Ronaldo và Romelu Lukaku.

Kể từ ngày Immobile chuyển đến Lazio vào 4 năm trước, chỉ có Lionel Messi (133 bàn thắng), Lewandowski (122 bàn) và Cristiano Ronaldo (106 bàn) là phá lưới đối phương nhiều hơn anh (104 bàn) tại 5 giải vô địch quốc gia hàng đầu châu Âu, và có đến hơn 70% trong số những pha lập công đó là đến từ bóng sống. Như chính những màn trình diễn đã cho thấy, sự bền bỉ, ổn định và tính đa dạng trong phong cách thi đấu của tiền đạo người Ý là rất đáng nể.

Khi Immobile giành được danh hiệu chiếc giày vàng của Serie A lần thứ ba trong sự nghiệp vào mùa giải trước – chỉ duy nhất một cầu thủ, Gunnar Nordahl, là có số lần nhiều hơn (5 lần) – khả năng dứt điểm của tiền đạo này đã được trình diễn một cách phi thường, và chắc chắn không ít người đã tự hỏi rằng liệu anh sẽ có thể ghi thêm được bao nhiêu bàn nếu gặp nhiều may mắn hơn một chút. Trên thực tế, tiền đạo người Ý đã có nhiều cú sút trúng khung gỗ hơn bất kỳ ai tại 5 giải vô địch quốc gia hàng đầu châu Âu trong 2 mùa giải qua (17 lần).

Những bàn thắng đến liên tiếp đã phần nào đó khiến người ta không để ý đến “chiều sâu” trong lối chơi của Immobile nói chung và sự hào phóng mà anh đã thể hiện trong việc tạo ra các cơ hội cho đồng đội. Khi Immobile bị các hậu vệ theo sát, anh thường đánh mắt ra sau lưng, quan sát những gì đang diễn ra xung quanh mình và sau đó thực hiện một đường chuyền đầy lý tưởng cho một tiền đạo đối tác, một pha căng ngang cho một tiền vệ đang lao lên, hay một quả tạt về phía cột xa, ví dụ như pha kiến tạo tuyệt vời mà anh đã thực hiện để Nicolo Barella ghi bàn mang về chiến thắng trước đội tuyển Hà Lan vào tháng 9. Mùa giải trước đã là lần thứ hai trong ba mùa giải gần nhất Immobile có 9 pha kiến tạo tại giải vô địch quốc gia. Chỉ duy nhất Messi là đóng góp dấu giày vào nhiều bàn thắng hơn tiền đạo người Ý ở mùa giải 2019/2020 (46 so với 45).

Tuy nhiên, những cuộc tranh luận về đẳng cấp thực sự của Immobile vẫn đang diễn ra rất gay gắt. Một phần là vì cho đến nay anh vẫn chưa góp mặt nhiều ở Champions League. Một phần là vì anh đã trải qua một khoảng thời gian dài không ghi bàn cho đội tuyển Ý vào thời điểm họ lần đầu tiên không thể vượt qua vòng loại World Cup sau 60 năm.

Một phần là vì Roberto Mancini vẫn chưa xác định được ai là tiền đạo nên được trao cho suất đá chính trong vai trò người dẫn dắt hàng công của Azzurri. Dựa trên những con số, đáng lý ra Immobile sẽ là sự lựa chọn hiển nhiên. Nhưng  Mancini vẫn tiếp tục xoay vòng anh với Belotti, và hiện tại, một  Francesco Caputo đang đạt phong độ cao trong màu áo Sassuolo cũng đang được ông cân nhắc.

Pha lập công ghi được trong chiến thắng 3-1 của Lazio trước Dortmund vào hôm thứ Tư có lẽ là quá đủ để giúp Immobile hoàn toàn đưa “bóng ma” Dortmund trôi vào dĩ vãng. Chiếc giày vàng mà anh đang cầm trên tay sẽ là một niềm tự hào và câu trả lời cho sự lưỡng lự kéo dài dai dẳng về việc liệu cầu thủ người Ý có xứng đáng được nhìn nhận như một trong những tiền đạo kiệt xuất nhất thời đại này không. Với tư cách là cầu thủ thứ hai ngoài Messi và Ronaldo giành được danh hiệu đó trong thập kỷ này – người còn lại là Luis Suarez – Immobile đã chẳng còn điều gì cần phải chứng minh với mọi người cả. Nhưng ngay cả vậy, vẫn có rất nhiều người chưa bị thuyết phục. Đối với Immobile, có vẻ như ghi bàn là một nhiệm vụ dễ dàng hơn rất nhiều so với việc thay đổi suy nghĩ của mọi người.

>> Xem thêm: Keohay – Kèo nhà cái bóng đá trực tuyến hôm nay

Bài viết cùng chuyên mục